Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng
Chương 5: Thử nghiệm vệ sinh và những lý lẽ "trên trời"
Sau vụ "bánh xe thần kỳ", Bạch Lăng bắt đầu có những cái nhìn khác về Phượng tiểu thư. Nàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng sự tò mò trong ánh mắt khi nhìn Hoàng Thư đã không còn giấu giếm được. Hoàng Thư cũng không ngừng tìm kiếm cơ hội để "giải ngố" cho vị Tướng quân này, bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất trong sinh hoạt hằng ngày.
Một buổi sáng, Hoàng Thư nhìn Bạch Lăng đang súc miệng bằng nước lã sau khi ăn sáng, rồi tiện tay dùng luôn ngón tay để chà răng. Hoàng Thư cảm thấy rợn người. "Tướng quân Điện hạ, người không thể vệ sinh răng miệng như vậy được!" Hoàng Thư thốt lên.
Bạch Lăng nhíu mày. "Có gì không đúng sao? Binh lính của ta đều làm như vậy. Như thế này là sạch sẽ rồi." Giọng nàng đầy vẻ khó hiểu, như thể Hoàng Thư đang nói một điều hiển nhiên mà nàng không thể hiểu.
Hoàng Thư thở dài. "Không! Như vậy không sạch! Nó không thể diệt hết vi khuẩn được!"
"Vi khuẩn? Đó là thứ gì?" Bạch Lăng hỏi, ánh mắt nàng lại ánh lên vẻ ngơ ngác thường thấy khi đối diện với những khái niệm hiện đại. "Ngươi nói rõ ràng đi, đừng dùng những từ ngữ lạ lùng đó."
Hoàng Thư biết mình không thể giải thích về vi khuẩn hay khoa học vi sinh. Cô đành phải thay đổi chiến thuật. "Đó là những sinh vật nhỏ bé không nhìn thấy được bằng mắt thường, chúng sẽ làm hỏng răng của người! Để ta chỉ cho người cách vệ sinh răng miệng hiện đại, hiệu quả hơn nhiều!"
Hoàng Thư chạy vào phòng mình, lục lọi một hồi. May mắn thay, trong túi xách xuyên không của cô, còn sót lại một chiếc bàn chải đánh răng du lịch và một tuýp kem đánh răng nhỏ. Cô đã định dùng chúng làm kỷ niệm, nhưng giờ thì phải "hy sinh" vì nhiệm vụ "giải ngố" Tướng quân.
Hoàng Thư mang bàn chải và kem đánh răng ra. "Đây! Ngươi dùng cái này để chà răng. Nó gọi là bàn chải, và cái này là kem đánh răng. Ngươi hãy... cho một chút kem lên bàn chải, rồi chà khắp các mặt răng, sau đó súc miệng thật sạch bằng nước."
Bạch Lăng nhìn chằm chằm vào chiếc bàn chải nhỏ bé với những sợi lông mềm mại. Nàng cầm nó lên, ngắm nghía, rồi đưa lên mũi ngửi. "Thứ này... mềm mại như lông thỏ. Nó có thể chà răng sao? Và thứ này... mùi thơm lạ lùng, lại còn đặc sệt như bùn." Nàng hỏi, vẻ mặt đầy sự tò mò nhưng cũng vô cùng ngô nghê.
Hoàng Thư cố nén cười. "Ngươi cứ thử đi sẽ biết. Nó sẽ giúp răng người sạch bong, thơm mát, không còn mùi khó chịu nữa."
Bạch Lăng vẫn còn nghi ngờ. "Chà răng bằng thứ này có tác dụng gì? Chẳng lẽ nó có thể giúp ta nghiền nát xương địch sao?" Nàng hỏi một cách nghiêm túc, mắt sáng rỡ như thể đang tìm hiểu một loại vũ khí mới.
"Không! Không phải để nghiền nát xương địch!" Hoàng Thư bật cười. "Nó chỉ để vệ sinh thôi! Giúp răng người trắng sáng, hơi thở thơm tho để... để người dễ nói chuyện với binh lính hơn!" Hoàng Thư đành phải nói dối một cách khéo léo để phù hợp với tư duy quân sự của Bạch Lăng.
Bạch Lăng ngẫm nghĩ một lát, rồi nàng gật đầu. "Nếu nó có thể giúp ta giao tiếp hiệu quả hơn với binh lính, vậy ta sẽ thử."
Hoàng Thư dắt Bạch Lăng đến gần một cái chậu nước, hướng dẫn nàng cách đánh răng. Bạch Lăng làm theo một cách cẩn thận, từng động tác đều rất nghiêm túc, như thể nàng đang thực hiện một mệnh lệnh quân sự tối cao. Khi kem đánh răng tạo bọt, Bạch Lăng có vẻ hơi giật mình. Khi nàng súc miệng xong, cảm nhận được vị the mát và sạch sẽ, nàng khẽ mở to mắt.
"Quả nhiên khác biệt!" Bạch Lăng khẽ nói, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia kinh ngạc và thú vị. Nàng đưa tay lên miệng, cảm nhận sự sạch sẽ. "Thứ này... ngươi còn bao nhiêu nữa?"
Hoàng Thư cười thầm. "Tướng quân Điện hạ, thứ này rất quý giá ở quê hương ta. Ta chỉ còn một ít thôi." Cô không muốn để Bạch Lăng biết mình còn cả một túi đồ dự phòng.
"Nếu nó quý giá, vậy ngươi hãy giữ cho tốt," Bạch Lăng nói. Nàng quay người bỏ đi, nhưng Hoàng Thư thấy nàng thi thoảng lại đưa tay lên miệng, như đang cảm nhận sự sạch sẽ mới lạ.
Hoàng Thư biết, hành trình khám phá và "cải tạo" Tướng quân Bạch Lăng sẽ còn dài. Nàng Tướng quân này không chỉ lạnh lùng trên chiến trường, mà còn ngô nghê đến đáng yêu trong những lẽ thường của cuộc sống. Mỗi lần chứng kiến sự ngây thơ, khó hiểu của nàng trước những điều nhỏ nhặt, trái tim Hoàng Thư lại khẽ rung động một cách kỳ lạ. Dưới vẻ ngoài "Sát Thần" kia, nàng là một tờ giấy trắng tinh khôi chờ cô vẽ lên những điều mới mẻ.