Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng

Chương 6: Bàn cờ "hiện đại" và sự lo lắng không tên
« Trước Sau »
Sau vụ đánh răng "thần kỳ", Bạch Lăng bắt đầu có một thói quen mới: nàng thường xuyên ghé qua tẩm thất của Hoàng Thư vào những lúc rảnh rỗi. Nàng không nói nhiều, chỉ ngồi im lặng quan sát Hoàng Thư, hoặc xem cô ấy vẽ vời, đọc sách. Hoàng Thư thì hào hứng tận dụng cơ hội, liên tục giới thiệu những "phát minh" và khái niệm hiện đại cho Bạch Lăng. Một buổi chiều, Hoàng Thư đang dạy Lục Bình cách gấp máy bay giấy thì Bạch Lăng bước vào. Nàng nhìn chiếc máy bay giấy bay lượn trong phòng với ánh mắt khó hiểu. "Thứ này... có thể dùng để do thám địch sao?" Bạch Lăng nghiêm túc hỏi, tưởng đây là một loại quân cụ mới. Hoàng Thư phì cười. "Không, không phải để do thám địch! Đây là để giải trí thôi! Tướng quân Điện hạ, người cả ngày chỉ biết đánh trận sao? Không có gì để giải trí sao?" Bạch Lăng nhíu mày. "Giải trí? Có thể đọc binh pháp, luyện võ, hoặc duyệt binh. Đó là những việc cần thiết." Hoàng Thư thở dài. "Trời ạ. Cuộc đời không phải lúc nào cũng chỉ có binh pháp đâu. Để ta dạy người một trò giải trí đơn giản hơn!" Hoàng Thư lấy một mảnh giấy và bút lông, vẽ ra một bàn cờ caro đơn giản. "Đây gọi là cờ Caro. Chúng ta sẽ luân phiên đánh dấu 'X' và 'O' vào các ô. Ai nối được năm dấu của mình thẳng hàng trước thì thắng." Bạch Lăng nhìn bàn cờ với ánh mắt nghi hoặc. "Thứ này... có thể dùng để luyện binh pháp sao?" Hoàng Thư bật cười. "Không hẳn là binh pháp, nhưng cũng cần chiến thuật đó! Ngươi cứ thử đi." Bạch Lăng, với bản tính của một tướng quân, ngay lập tức nhập cuộc một cách nghiêm túc. Nàng suy nghĩ rất kỹ từng nước đi, tính toán các đường ngang, dọc, chéo. Hoàng Thư thì thoải mái hơn, thỉnh thoảng lại cố tình đi sai một nước để trêu chọc nàng. "A! Tướng quân Điện hạ, người thua rồi!" Hoàng Thư reo lên khi mình nối được năm dấu X. Bạch Lăng nhìn bàn cờ, rồi nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng vẫn còn nguyên sự ngô nghê. "Tại sao? Ta đã tính toán rất kỹ rồi mà." Nàng không hiểu tại sao mình lại thua một trò chơi đơn giản như vậy. Hoàng Thư bật cười. "Vì người suy nghĩ quá phức tạp đó. Đôi khi, đơn giản lại là chìa khóa chiến thắng." Những buổi chơi cờ Caro dần trở thành một thói quen của Hoàng Thư và Bạch Lăng. Bạch Lăng vẫn luôn nghiêm túc và có phần ngây thơ trong trò chơi, khiến Hoàng Thư vừa buồn cười vừa cảm thấy nàng thật đáng yêu. Những khoảnh khắc này, Bạch Lăng không còn là "Sát Thần" hay "Diêm Vương Điện Hạ" nữa, mà chỉ là một Tướng quân có chút ngốc nghếch trước những điều đời thường. Một chiều, khi đang chơi cờ Caro, Bạch Lăng đột nhiên ho khan vài tiếng. Nàng khẽ nhíu mày, có vẻ khó chịu. Hoàng Thư nhìn thấy, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng. "Tướng quân Điện hạ, người không sao chứ? Người bị ốm sao?" Hoàng Thư hỏi, vươn tay muốn đặt lên trán Bạch Lăng. Bạch Lăng hơi né tránh. "Không sao. Chỉ là hơi khó chịu một chút." Nàng vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng Hoàng Thư nhận ra giọng nàng có chút khàn. Buổi tối hôm đó, Hoàng Thư không tài nào ngủ được. Cô cứ trằn trọc suy nghĩ về Bạch Lăng. Nhớ lại vẻ mệt mỏi của nàng, tiếng ho khan. Sáng hôm sau, Hoàng Thư dậy sớm hơn bình thường. Cô yêu cầu Lục Bình đưa cô đến nhà bếp. "Ngươi có gừng không? Và mật ong nữa?" Hoàng Thư hỏi đầu bếp. Cô quyết định làm món trà gừng mật ong, một "bài thuốc dân gian" hiệu quả từ thời hiện đại. Lục Bình và các đầu bếp nhìn Hoàng Thư với ánh mắt tò mò. Phượng tiểu thư lại có ý tưởng kỳ lạ gì nữa đây? Khi trà gừng mật ong được pha xong, Hoàng Thư đích thân mang đến thư phòng của Bạch Lăng. Nàng Tướng quân đang ngồi đó, tay cầm tấu chương, vẻ mặt hơi mệt mỏi. "Tướng quân Điện hạ, người dùng trà gừng mật ong này đi," Hoàng Thư nói, đặt ly trà nóng hổi lên bàn. "Nó có thể giúp người giảm ho, ấm cổ họng đó. Đây là đặc sản của quê hương ta, chỉ những người đặc biệt mới được uống thôi." Bạch Lăng ngẩng đầu lên, nhìn ly trà bốc khói nghi ngút. Nàng nhíu mày, nhưng không từ chối. Nàng cầm ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm. Vị cay nồng của gừng hòa quyện với vị ngọt dịu của mật ong lan tỏa trong khoang miệng, xua đi cảm giác khó chịu trong cổ họng. "Thứ này... có vẻ hữu dụng," Bạch Lăng khẽ nói, ánh mắt nàng nhìn Hoàng Thư với một vẻ gì đó rất lạ. Ánh mắt ấy không còn sự lạnh lùng, mà thay vào đó là một chút ấm áp, một chút tin tưởng và cả sự phụ thuộc. Hoàng Thư mỉm cười. "Người cứ uống đi. Nếu thấy hiệu quả, ta sẽ pha thêm cho người." Bạch Lăng không nói gì, chỉ tiếp tục uống hết ly trà. Hoàng Thư ở lại đó một lúc, nhìn Bạch Lăng, cảm thấy một sự ấm áp dâng trào trong lòng. Cô biết, giữa họ đang có một sự kết nối sâu sắc hơn, không chỉ là những màn "giải ngố" hài hước, mà còn là sự quan tâm chân thành và một thứ tình cảm đang dần nảy nở giữa cô và vị Tướng quân ngô nghê này.
« Trước Sau »