Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng
Chương 7: Cơn mưa bất chợt và vòng tay bất ngờ
Sau khi Bạch Lăng khỏi bệnh, mối quan hệ giữa nàng và Hoàng Thư trở nên khăng khít hơn. Bạch Lăng vẫn lạnh lùng và nghiêm nghị với người ngoài, nhưng khi ở cạnh Hoàng Thư, nàng lại lộ ra những khía cạnh "ngô nghê" đáng yêu. Nàng thường xuyên tìm đến Hoàng Thư để hỏi về những điều kỳ lạ mà Hoàng Thư vẫn thường nói, hoặc những kiến thức mới lạ hay những vấn đề nhỏ nhặt trong sinh hoạt mà nàng không hiểu. Hoàng Thư thì luôn sẵn lòng giải thích, đôi khi còn pha trò, khiến Bạch Lăng dù không biểu lộ nhiều nhưng khóe môi khẽ cong lên một nụ cười gần như không thấy.
Mỗi khi Bạch Lăng cười (dù chỉ là một nụ cười rất khẽ), Hoàng Thư lại cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ kỳ. Cô biết, mình đang dần yêu vị Tướng quân lạnh lùng nhưng ngô nghê này.
Một buổi chiều, trời bỗng đổ cơn mưa rào bất chợt. Hoàng Thư đang ngồi trong phòng, ngắm nhìn hạt mưa rơi tí tách qua khung cửa sổ. Bỗng, cô nghe thấy tiếng Lục Bình hốt hoảng chạy vào, giọng nói đầy lo lắng: "Tiểu thư! Tướng quân vừa từ thao trường trở về, người bị mắc mưa rồi ạ!"
Hoàng Thư lập tức đứng dậy. Cô chạy ra ngoài, và thấy Bạch Lăng đang bước vào đại sảnh. Nàng Tướng quân toàn thân ướt sũng, mái tóc đen dính bết vào trán, và chiếc áo giáp vẫn còn dính vài giọt nước mưa. Dù vậy, vẻ mặt nàng vẫn không hề lay chuyển, chỉ có chút lạnh lẽo hơn bình thường.
"Tướng quân Điện hạ! Người sao lại không trú mưa mà cứ thế về?" Hoàng Thư thốt lên, giọng cô ấy đầy vẻ trách móc. "Người sẽ bị cảm lạnh mất!"
Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng có chút ngạc nhiên trước sự lo lắng rõ rệt của cô. "Không sao. Chút mưa này không đáng là gì. Binh lính của ta còn phải dầm mưa dãi nắng nơi biên ải."
"Người nói gì vậy!" Hoàng Thư không kìm được, cô ấy kéo tay Bạch Lăng vào một góc có mái che. "Binh lính là binh lính, người là Tướng quân! Mà dù là ai đi nữa, dầm mưa cũng sẽ bị bệnh đó! Người cứ cứng đầu như vậy làm sao mà dẫn binh đánh trận được!"
Bạch Lăng nhíu mày, không quen với việc bị người khác lớn tiếng trách mắng như vậy. Nàng định rút tay ra, nhưng Hoàng Thư nắm khá chặt.
"Ngươi... ngươi đang làm gì vậy?" Bạch Lăng hỏi, giọng nàng có chút khó hiểu.
"Ta đang giúp người lau khô!" Hoàng Thư nói, cô ấy không ngần ngại cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, rồi dùng nó lau khô mái tóc và khuôn mặt cho Bạch Lăng. Bàn tay Hoàng Thư khẽ chạm vào làn da lạnh lẽo của Bạch Lăng, khiến cô ấy rùng mình.
Bạch Lăng đứng yên, để mặc Hoàng Thư lau khô cho mình. Nàng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng lại ánh lên vẻ ngô nghê thường thấy. Nàng chưa từng được ai quan tâm và chăm sóc một cách gần gũi như vậy, đặc biệt là không phải là người thân cận hay tỳ nữ. Cảm giác ấm áp từ bàn tay Hoàng Thư, và mùi hương lạ lẫm từ áo khoác của cô ấy, khiến trái tim Bạch Lăng khẽ xao động.
"Ngươi... tại sao phải làm vậy?" Bạch Lăng khẽ hỏi, giọng nàng nhỏ hơn thường lệ.
Hoàng Thư thở dài. "Vì người là Tướng quân của ta! Người mà ngã bệnh thì ai sẽ bảo vệ đất nước, ai sẽ chỉ huy binh lính? Với lại..." Hoàng Thư ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Bạch Lăng, "Với lại, ta lo cho người."
Lời nói "ta lo cho người" của Hoàng Thư như một dòng nước ấm chảy vào trái tim lạnh giá của Bạch Lăng. Nàng là Tướng quân, là người luôn được người khác kính sợ, nhưng chưa từng có ai nói rằng "lo cho nàng" với một sự chân thành và gần gũi đến vậy.
Hoàng Thư tiếp tục lau khô cho Bạch Lăng, rồi cô ấy kéo nàng vào tẩm thất của mình. "Ngươi mau đi thay y phục đi. Ta sẽ pha cho ngươi một ly trà gừng mật ong để làm ấm người."
Bạch Lăng vẫn im lặng, nhưng nàng không phản đối. Nàng đi thay y phục. Khi trở ra, Hoàng Thư đã pha xong trà gừng và đặt lên bàn. Nàng Tướng quân cầm ly trà lên, uống từng ngụm nhỏ, ánh mắt nàng không ngừng dõi theo Hoàng Thư đang dọn dẹp chiếc áo khoác ướt.
Buổi tối hôm đó, Bạch Lăng không về thư phòng ngay. Nàng ngồi lại tẩm thất của Hoàng Thư, cùng cô ấy chơi cờ Caro, ăn hoa quả. Không khí ấm áp và yên bình bao trùm. Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng có chút gì đó mềm mại hơn, không còn là "Sát Thần" hay "Diêm Vương Điện Hạ" nữa, mà chỉ là một người phụ nữ đang tìm thấy sự ấm áp và bình yên bên cạnh một người đặc biệt.
Hoàng Thư cũng cảm nhận được sự thay đổi trong Bạch Lăng. Cô biết, tình cảm của họ đã tiến thêm một bước. Dưới cơn mưa bất chợt của thị trấn cổ đại, một tình yêu đã nảy mầm và đang dần lớn lên, vượt qua mọi rào cản về thời gian và thân phận.