Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng

Chương 8: Vị khách không mời và những ánh mắt khó hiểu
« Trước Sau »
Sau sự kiện dầm mưa, Bạch Lăng dành nhiều thời gian hơn ở bên Hoàng Thư. Nàng vẫn nghiêm nghị trong quân vụ, nhưng khi ở cạnh Hoàng Thư, nàng lại lộ ra những khía cạnh "ngô nghê" đáng yêu. Nàng thường xuyên tìm đến Hoàng Thư để hỏi về những điều kỳ lạ mà Hoàng Thư vẫn thường nói, hoặc những "phát minh" mới lạ hay những vấn đề nhỏ nhặt trong sinh hoạt mà nàng không hiểu. Hoàng Thư thì luôn sẵn lòng giải thích, đôi khi còn pha trò, khiến Bạch Lăng dù không biểu lộ nhiều nhưng khóe môi khẽ cong lên một nụ cười gần như không thấy. Mỗi khi Bạch Lăng cười (dù chỉ là một nụ cười rất khẽ), Hoàng Thư lại cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ kỳ. Cô biết, mình đang dần yêu vị Tướng quân lạnh lùng nhưng ngô nghê này. Một buổi sáng, Hoàng Thư đang ngồi đọc sách trong sân, tận hưởng ánh nắng ban mai. Nàng đã quen với sự yên bình của phủ Tướng quân. Bỗng, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Đó là một nam tử khôi ngô, tuấn tú, mặc võ phục chỉnh tề, đang bước vào phủ Tướng quân. Hắn ta có vẻ ngoài sáng sủa, nụ cười hiền hậu, và khí chất thư sinh hơn là võ tướng. Hoàng Thư nhớ mang máng hắn ta là một trong những tướng lĩnh cấp dưới của Bạch Lăng, từng gặp vài lần trên thao trường. "Chào Phượng tiểu thư!" Hắn ta thấy Hoàng Thư liền chủ động chào hỏi, giọng nói ấm áp, hơi có phần quá thân mật so với phép tắc. "Tiểu thư đang đọc sách sao? Thật là thanh nhã. Tại hạ là Lý Cảnh, Phó tướng của Tướng quân. Nghe nói Phượng tiểu thư dạo này sức khỏe đã tốt hơn nhiều. Tướng quân cũng thường nhắc đến người." Hoàng Thư hơi ngạc nhiên trước sự thân mật bất ngờ của hắn. "À... chào Lý Phó tướng. Ta... chỉ đọc sách cho qua thời gian thôi." Lý Cảnh tiến lại gần hơn một bước, ánh mắt hắn ta nhìn Hoàng Thư đầy vẻ ngưỡng mộ. "Tiểu thư vốn là người tài hoa, lại còn biết nhiều điều kỳ lạ. Nếu có điều gì cần tại hạ giúp đỡ, xin đừng ngần ngại lên tiếng." Hắn ta nở một nụ cười mà Hoàng Thư cảm thấy có chút "thả thính" không hề bình thường. Đúng lúc đó, Bạch Lăng từ thao trường trở về. Nàng vẫn mặc giáp trụ, khí chất lạnh lùng tỏa ra. Bạch Lăng nhìn thấy Lý Cảnh đang đứng quá gần Hoàng Thư, ánh mắt nàng khẽ nheo lại. "Lý Cảnh, ngươi đang làm gì ở đây?" Giọng Bạch Lăng trầm thấp, mang theo một chút lạnh lẽo khó hiểu. Lý Cảnh vội vàng cúi đầu hành lễ. "Báo cáo Tướng quân! Tại hạ đang trên đường đến thư phòng để báo cáo người, tiện ghé qua thăm hỏi Phượng tiểu thư ạ." Bạch Lăng không nói gì, ánh mắt nàng lướt qua Lý Cảnh, rồi dừng lại ở Hoàng Thư. Hoàng Thư cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt Bạch Lăng nhìn cô có chút gì đó... khó hiểu. "Ngươi đã hoàn thành báo cáo quân vụ tuần này chưa?" Bạch Lăng hỏi Lý Cảnh, giọng nàng vẫn lạnh lùng nhưng uy lực hơn. "Dạ, tại hạ đang trên đường đến thư phòng để báo cáo người ạ," Lý Cảnh đáp, mồ hôi khẽ lấm tấm trên trán. "Vậy thì đi đi," Bạch Lăng nói, giọng nàng không chút cảm xúc. Lý Cảnh lập tức cúi chào, rồi nhanh chóng rời đi, không dám nán lại thêm một giây nào. Hoàng Thư nhìn bóng lưng Lý Cảnh khuất dần, rồi quay sang nhìn Bạch Lăng. Nàng Tướng quân vẫn đứng đó, ánh mắt vẫn còn sự lạnh lẽo. "Tướng quân Điện hạ, người làm gì mà lạnh lùng với Phó tướng vậy?" Hoàng Thư hỏi, cô ấy cảm thấy không khí có chút gượng gạo. Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng lại ánh lên vẻ ngô nghê. "Hắn ta... không nên quá thân cận với người." Nàng nói một cách trực tiếp, không chút che giấu. Hoàng Thư ngạc nhiên. "Tại sao? Lý Cảnh là Phó tướng của người mà. Với lại, hắn ta chỉ hỏi thăm ta thôi." Bạch Lăng tiến lại gần Hoàng Thư, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Hoàng Thư, đầy vẻ nghiêm túc. "Hắn ta... không có ý tốt với người." Nàng nói xong, lại khẽ nhíu mày, như thể đang cố gắng giải thích một điều gì đó phức tạp mà nàng không giỏi diễn đạt. "Người... người không hiểu đâu. Hắn ta... không được." Hoàng Thư nhìn Bạch Lăng, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa buồn cười vừa ấm áp. Cô nhận ra, Bạch Lăng đang ghen. Một cách ngô nghê và trực diện nhất, nàng đang thể hiện sự "chiếm hữu" của mình. Dù không nói ra thẳng thừng, nhưng Bạch Lăng không muốn bất kỳ ai khác ở gần Hoàng Thư. Hoàng Thư khẽ mỉm cười. "Tướng quân Điện hạ, người đừng lo. Ta sẽ cẩn thận hơn. Mà... người quan tâm ta đến vậy sao?" Cô ấy cố tình trêu chọc. Bạch Lăng thoáng giật mình, đôi tai nàng khẽ ửng hồng. Nàng quay mặt đi, giọng nàng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng. "Hừ! Ngươi là người của phủ Tướng quân! Ta... ta chỉ là không muốn ngươi gây thêm rắc rối thôi!" Nàng nói xong, lập tức quay người bỏ đi, bước đi nhanh hơn thường lệ. Hoàng Thư nhìn bóng lưng Bạch Lăng khuất dần, rồi bật cười thành tiếng. "Nàng Tướng quân ngô nghê, ghen cũng thật đáng yêu!" Cô biết, tình cảm của Bạch Lăng dành cho cô đã vượt xa mối quan hệ Tướng quân và "vật lạ" được ban hôn. Một thứ tình cảm ngô nghê, chân thành, đang lớn dần trong trái tim vị "Sát Thần" kia. Và Hoàng Thư, người từng cho rằng mình chỉ là kẻ xuyên không lạc lõng, giờ đây lại cảm thấy vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
« Trước Sau »