Bách Khoa Toàn Thư Xuyên Không Và Nàng Tướng Quân Ngô Nghê | Truyện Bách Hợp Xuyên Không Ngọt Sủng
Chương 9: Lời hứa bảo vệ và nụ cười hiếm hoi
Kể từ sau sự kiện Bạch Lăng thể hiện sự ghen tuông ngô nghê trước Phó tướng Lý Cảnh, không khí trong phủ Tướng quân có chút thay đổi. Hoàng Thư cảm thấy thú vị trước sự ghen tuông đáng yêu của Bạch Lăng. Cô cố tình trêu chọc nàng bằng cách giả vờ nói chuyện vui vẻ với các tỳ nữ hay binh lính nam, khiến Bạch Lăng lập tức xuất hiện với vẻ mặt lạnh như tiền, ánh mắt như muốn đóng băng mọi thứ xung quanh.
Một buổi chiều, Hoàng Thư đang thử nghiệm việc làm xà phòng từ nguyên liệu tự nhiên (như xà phòng cám gạo) trong sân, xung quanh có vài tỳ nữ tò mò vây xem. Mùi hương dịu nhẹ của xà phòng tự chế lan tỏa. Hoàng Thư đang say sưa giải thích về lợi ích của việc vệ sinh cá nhân thì một bóng đen bao phủ. Bạch Lăng đứng đó, ánh mắt nàng sắc lẹm, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thư.
"Tướng quân Điện hạ, người đến lúc nào vậy ạ?" Hoàng Thư hỏi, cô ấy cố nén cười.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Bạch Lăng hỏi, giọng nàng trầm thấp. Nàng nhìn cái cục xà phòng màu trắng với ánh mắt nghi ngờ.
Hoàng Thư hào hứng giải thích: "Đây là xà phòng! Dùng để tắm rửa, giặt giũ đó! Nó sẽ giúp con người sạch sẽ hơn rất nhiều so với việc chỉ dùng nước lã thông thường!"
Bạch Lăng nhíu mày, không hiểu "sạch sẽ hơn" thì có lợi ích gì trong chiến trận. "Thứ này... có thể dùng để tẩy độc binh khí sao?" Nàng nghiêm túc hỏi, tưởng đây là một loại hóa chất đặc biệt.
Hoàng Thư phì cười. "Không phải để tẩy độc binh khí! Nó chỉ để làm sạch da thôi! Tướng quân Điện hạ, người cả ngày chỉ nghĩ đến chiến trận sao? Người cũng cần sạch sẽ thơm tho chứ!"
"Hừm," Bạch Lăng khẽ hừ mũi, không bình luận. Nàng nhìn Lục Bình và các tỳ nữ đang tò mò nhìn Hoàng Thư. "Các ngươi lui ra cả đi. Không cần phải vây quanh nàng ta như vậy."
Các tỳ nữ lập tức cúi đầu, vội vàng rời đi, không dám chần chừ. Hoàng Thư nhìn Bạch Lăng, cảm thấy buồn cười trước sự "độc đoán" của nàng.
"Tướng quân Điện hạ, người thật là..." Hoàng Thư định nói gì đó, nhưng Bạch Lăng đã cắt lời.
"Ta... ta có chuyện muốn nói với ngươi," Bạch Lăng nói, giọng nàng có chút ngập ngừng. Nàng tiến lại gần Hoàng Thư, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Hoàng Thư. "Ngươi... không được phép nói chuyện quá thân mật với bất kỳ nam nhân nào trong phủ."
Hoàng Thư nhướn mày. "Tại sao? Ta chỉ nói chuyện bình thường thôi mà."
Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng có chút gì đó phức tạp, như thể đang cố gắng diễn đạt một điều gì đó khó nói. "Vì... vì ngươi là người của ta!" Nàng buột miệng thốt ra, giọng nàng không hề có ý đùa giỡn.
Hoàng Thư sững sờ. "Người của người?" Cô ấy cố tình trêu chọc để xem Bạch Lăng sẽ phản ứng thế nào. "Ý Tướng quân là sao? Ta là Phượng tiểu thư, người được ban hôn cho người. Chẳng lẽ ta lại là 'người của người' theo nghĩa đó sao?"
Bạch Lăng thoáng giật mình, đôi tai nàng khẽ ửng hồng. Nàng quay mặt đi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại lảng tránh. "Ta... ta chỉ là không muốn ngươi làm xấu mặt phủ Tướng quân thôi! Với lại, ngươi không được phép lại gần những người có ý đồ xấu với ngươi! Hắn ta... hắn ta nhìn ngươi không được đứng đắn!" Nàng nói, giọng nàng cố tỏ ra nghiêm khắc.
Hoàng Thư không nhịn được cười. "Tướng quân Điện hạ, người đừng lo. Ta biết tự bảo vệ mình mà."
Bạch Lăng quay lại nhìn Hoàng Thư, ánh mắt nàng trở nên kiên định hơn. Nàng tiến lại, đặt tay lên vai Hoàng Thư. Động tác của nàng hơi cứng nhắc, nhưng ánh mắt lại chất chứa một lời hứa hẹn. "Ta sẽ bảo vệ ngươi. Sẽ không để bất kỳ ai làm hại ngươi."
Hoàng Thư nhìn Bạch Lăng, trái tim cô ấy khẽ rung động. Lời hứa bảo vệ của nàng Tướng quân, dù ngô nghê và có chút độc đoán, nhưng lại vô cùng chân thành và mạnh mẽ. Hoàng Thư cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Bạch Lăng. Nàng không phải là một "Sát Thần" vô tri, nàng là một Tướng quân có trái tim, chỉ là nàng chưa biết cách thể hiện nó mà thôi.
Hoàng Thư mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. Cô chủ động nắm lấy tay Bạch Lăng, siết nhẹ. "Được. Vậy ta sẽ tin tưởng Tướng quân. Từ giờ, mọi rắc rối hay điều khó chịu trong phủ này, người đều phải bảo vệ ta đấy nhé!"
Bạch Lăng nhìn Hoàng Thư, rồi nàng cũng khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, gần như không thể nhận ra trên gương mặt lạnh lùng. Nụ cười đó tựa như một bông tuyết tan chảy dưới ánh nắng, mang theo một vẻ đẹp thuần khiết và ngô nghê, chỉ dành riêng cho Hoàng Thư. Khoảnh khắc ấy, Hoàng Thư biết, trái tim của nàng Tướng quân đã không còn hoàn toàn là băng giá nữa.