KHÚC GIAO MÙA HẠNH PHÚC | Chuyện Tình Nữ CEO Lạnh Lùng Và Cô Thực Tập Sinh Trẻ Tuổi

Chương 19: Lời mời gọi từ quá khứ và thử thách cuối cùng
« Trước Sau »
Cuộc sống tại vùng quê của Dương Minh Nguyệt và Lâm Thanh Trúc đang diễn ra êm đềm như một giấc mơ. Cửa hàng nội thất "Mộc Tâm" đã đi vào hoạt động ổn định, những đơn hàng liên tục đổ về. Nông trại cũng xanh tốt, cung cấp rau củ quả tươi ngon cho cả hai và bà con trong vùng. Minh Nguyệt và Thanh Trúc tận hưởng từng khoảnh khắc giản dị, ngọt ngào bên nhau, cảm thấy mọi nỗ lực đều xứng đáng. Tuy nhiên, sự bình yên đó không kéo dài được bao lâu. Một buổi chiều, khi Minh Nguyệt đang cùng Thanh Trúc cắt tỉa cây trong vườn, điện thoại di động của Minh Nguyệt (mà cô ấy hiếm khi dùng kể từ khi từ chức) bỗng reo lên. Một số lạ từ thành phố. Minh Nguyệt nhíu mày, cô ấy không muốn nghe, nhưng nhìn thấy số điện thoại của Ban Giám đốc công ty Ánh Trăng, cô ấy đành bắt máy. "Tổng giám đốc Dương, chúng tôi là đại diện Ban Giám đốc Công ty Ánh Trăng. Có chuyện khẩn cấp cần nói chuyện với cô." Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy vẻ nghiêm trọng và khẩn trương. Minh Nguyệt im lặng lắng nghe. Khuôn mặt cô ấy dần trở nên trầm trọng, đôi mắt sắc lạnh hơn. Thanh Trúc đứng bên cạnh, cảm nhận được sự căng thẳng toát ra từ Minh Nguyệt. Sau vài phút, Minh Nguyệt kết thúc cuộc gọi. Cô ấy đặt điện thoại xuống, vẻ mặt cô ấy đầy sự phức tạp. "Chị Nguyệt, có chuyện gì vậy ạ?" Thanh Trúc lo lắng hỏi. Minh Nguyệt thở dài nhẹ. "Họ muốn chị quay lại." Thanh Trúc sững sờ. "Quay lại? Quay lại làm Tổng giám đốc Ánh Trăng sao?" Minh Nguyệt gật đầu. "Sau khi chị rời đi, công ty gặp rất nhiều khó khăn. Các dự án lớn bị đình trệ, cổ phiếu liên tục sụt giảm, và một vài đối tác quan trọng cũng bắt đầu rút lui. Họ nói rằng chỉ có chị mới có thể cứu vãn tình hình." Trái tim Thanh Trúc thắt lại. Cô ấy biết Minh Nguyệt đã dành cả đời để xây dựng Ánh Trăng. Đó là tâm huyết, là danh tiếng, là mọi thứ của cô ấy. Lời mời gọi này không chỉ là một chức vụ, mà là cả một phần quá khứ và trách nhiệm. "Chị... chị sẽ quay lại sao ạ?" Thanh Trúc hỏi khẽ, giọng cô ấy run rẩy, trong lòng đầy sự lo lắng. Cô ấy không muốn mất đi cuộc sống bình yên này, không muốn mất đi những khoảnh khắc giản dị bên Minh Nguyệt. Minh Nguyệt nhìn Thanh Trúc, ánh mắt cô ấy đầy sự phức tạp. Một bên là sự nghiệp lẫy lừng, là tâm huyết cả đời. Một bên là tình yêu, sự tự do và cuộc sống bình yên mà cô ấy đã khó khăn lắm mới có được. "Họ nói sẽ cho chị bất cứ điều kiện nào," Minh Nguyệt nói, giọng cô ấy trầm thấp. "Kể cả việc công khai chấp nhận mối quan hệ của chúng ta, miễn là chị quay lại điều hành công ty." Đây là một lời đề nghị hấp dẫn đến mức khó có thể từ chối. Nó giải quyết được vấn đề định kiến mà họ từng đối mặt, và mang lại cho Minh Nguyệt vị trí mà cô ấy đã từng dốc sức. Thanh Trúc nhìn vào mắt Minh Nguyệt. Cô ấy thấy sự đấu tranh nội tâm trong ánh mắt đó. Cô ấy biết, quyết định này không hề dễ dàng. Nhưng Thanh Trúc đã học được từ Minh Nguyệt sự kiên cường và lòng dũng cảm. Cô không muốn Minh Nguyệt phải đưa ra lựa chọn vì mình. "Chị Nguyệt," Thanh Trúc nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh Nguyệt, siết chặt. "Chị cứ làm theo điều chị muốn. Dù chị có quyết định thế nào, em cũng sẽ luôn ở bên cạnh chị. Em tin vào chị." Minh Nguyệt nhìn Thanh Trúc, ánh mắt cô ấy đầy sự xúc động. Lời nói của Thanh Trúc, sự tin tưởng tuyệt đối đó, đã xoa dịu mọi sự giằng xé trong lòng cô ấy. Cô ấy nhận ra, điều quan trọng nhất không phải là danh vọng hay quyền lực, mà là hạnh phúc và tình yêu mà cô ấy đang có. "Cảm ơn em, cô bé," Minh Nguyệt nói, giọng cô ấy mềm mại hơn bao giờ hết. Cô ấy ôm chặt lấy Thanh Trúc. "Chị đã có câu trả lời rồi." Ngày hôm sau, Dương Minh Nguyệt gọi lại cho Ban Giám đốc Công ty Ánh Trăng. Giọng cô ấy vẫn điềm tĩnh và quyết đoán như khi còn là Tổng giám đốc, nhưng lời nói lại mang một sự kiên định không gì lay chuyển. "Tôi Dương Minh Nguyệt, xin cảm ơn lời mời của quý vị. Nhưng tôi sẽ không quay lại vị trí Tổng giám đốc Công ty Ánh Trăng." Lời từ chối dứt khoát đó khiến Ban Giám đốc sững sờ. Họ cố gắng thuyết phục thêm, nhưng Minh Nguyệt vẫn giữ vững lập trường. Cô ấy đã chọn con đường của mình, con đường dẫn đến hạnh phúc bình dị nơi vùng quê, bên cạnh người phụ nữ mình yêu. Cuộc gọi kết thúc. Minh Nguyệt quay sang nhìn Thanh Trúc. Cô ấy mỉm cười, nụ cười hạnh phúc nhất từ trước đến nay. "Chúng ta thắng rồi, cô bé. Chúng ta đã bảo vệ được hạnh phúc của mình." Thanh Trúc ôm chặt lấy Minh Nguyệt, nước mắt cô ấy lăn dài. Cô biết, đây chính là thử thách cuối cùng mà họ đã cùng nhau vượt qua. Tình yêu của họ đã đủ mạnh mẽ để từ bỏ cả ánh hào quang của thành phố lớn, để chọn lấy một cuộc sống bình yên, tự do và trọn vẹn bên nhau.
« Trước Sau »