KHÚC GIAO MÙA HẠNH PHÚC | Chuyện Tình Nữ CEO Lạnh Lùng Và Cô Thực Tập Sinh Trẻ Tuổi

Chương 20: BÌNH YÊN NƠI CUỐI CON ĐƯỜNG (KHÚC CA VĨNH HẰNG)
« Trước Sau »
Sau quyết định kiên định từ chối lời mời quay lại vị trí Tổng giám đốc, Dương Minh Nguyệt cảm thấy một sự giải thoát hoàn toàn. Mọi gánh nặng từ quá khứ và danh vọng đã được trút bỏ, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc giản dị và sâu sắc mà cô đang có. Cuộc sống của cô và Lâm Thanh Trúc ở vùng quê thật sự là một giấc mơ có thật. Cửa hàng nội thất "Mộc Tâm" ngày càng phát triển. Những thiết kế tinh xảo, độc đáo của Minh Nguyệt kết hợp với sự tỉ mỉ, khéo léo của Thanh Trúc trong việc chế tác và sự nhiệt tình của cô ấy trong việc giao tiếp với khách hàng đã tạo nên một thương hiệu được yêu mến. Những món đồ nội thất của "Mộc Tâm" không chỉ được người dân địa phương ưa chuộng mà còn được nhiều khách hàng từ các thành phố lân cận tìm đến, đặt hàng riêng. Nông trại rộng lớn của họ cũng xanh tốt quanh năm. Minh Nguyệt, người từng là CEO quyền lực, giờ đây lại thích thú với việc tự tay chăm sóc từng luống rau, từng gốc cây ăn quả. Thanh Trúc thì như một người nông dân thực thụ, cô ấy học hỏi kinh nghiệm từ bà con, áp dụng những phương pháp canh tác hiện đại để nông trại luôn cho ra những sản phẩm chất lượng. Mỗi sáng, họ thức dậy cùng nhau, hít thở không khí trong lành của vùng quê. Thanh Trúc sẽ chuẩn bị bữa sáng, còn Minh Nguyệt sẽ ra vườn hái những bông hoa tươi nhất để cắm trong nhà. Họ cùng nhau ăn sáng, trò chuyện về những kế hoạch trong ngày, về những đơn hàng mới của "Mộc Tâm", hay về sự phát triển của nông trại. Buổi trưa, Minh Nguyệt sẽ sang cửa hàng, giám sát công việc và hỗ trợ Thanh Trúc. Thanh Trúc thì năng động chạy đi chạy lại giữa cửa hàng và nông trại, luôn tràn đầy năng lượng. Buổi chiều muộn, họ thường cùng nhau ngồi trên chiếc ghế gỗ tự đóng trong vườn, ngắm nhìn hoàng hôn nhuộm đỏ cả cánh đồng lúa. "Chị Nguyệt, chị xem này! Cà chua của chúng ta chín đỏ mọng rồi đó!" Thanh Trúc reo lên một buổi chiều, đưa cho Minh Nguyệt một quả cà chua tươi roi rói. Minh Nguyệt mỉm cười, khẽ cắn một miếng. Vị ngọt thanh của cà chua lan tỏa trong miệng, giống như hương vị của cuộc sống bình yên này. "Ngon lắm, cô bé. Mọi thứ chúng ta làm đều thật tuyệt vời." Những khoảnh khắc giản dị đó lại là những giây phút quý giá nhất đối với họ. Tình yêu của Dương Minh Nguyệt và Lâm Thanh Trúc đã vượt qua mọi định kiến, mọi thử thách. Nó không chỉ là sự đam mê, mà là sự bao dung, sự tin tưởng tuyệt đối và sự đồng hành không rời. Họ đã tổ chức một bữa tiệc ấm cúng, mời những người bạn thân thiết nhất trong vùng đến chung vui. Tiếng cười nói rộn ràng, những câu chuyện về cuộc sống mới của họ được chia sẻ, và những ánh mắt trìu mến của bạn bè là lời chúc phúc tuyệt vời nhất. Minh Nguyệt và Thanh Trúc nhìn nhau, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ trên môi. Tình yêu của họ đã được cộng đồng nhỏ này đón nhận và yêu mến. Dưới bầu trời đêm đầy sao của vùng quê yên bình, Dương Minh Nguyệt và Lâm Thanh Trúc ngồi tựa vào nhau trên hiên nhà. Minh Nguyệt khẽ ôm lấy Thanh Trúc. "Cô bé," Minh Nguyệt thì thầm, giọng cô ấy trầm ấm. "Chị nghĩ mình đã tìm thấy tất cả rồi. Hạnh phúc này, chị sẽ mãi mãi trân trọng." Thanh Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt cô ấy lấp lánh dưới ánh trăng. "Em cũng vậy, chị Nguyệt. Em yêu chị." Minh Nguyệt khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi Thanh Trúc. Nụ hôn ấy không chỉ là lời hứa, mà còn là khúc ca hạnh phúc vang vọng mãi mãi trong không gian yên bình của vùng quê. Từ hai con người với những số phận và quá khứ khác biệt, họ đã tìm thấy "Khúc Giao Mùa Hạnh Phúc" của riêng mình, nơi tình yêu đã chiến thắng mọi thử thách, mọi định kiến, để rồi nở rộ thành một cuộc sống bình yên, trọn vẹn và đầy viên mãn.
« Trước Sau »