Tóm tắt truyện Pháo Hoa Ngày Đông – Truyện Bách Hợp Niên Hạ Cảm Động, Ngược Tâm Sâu Sắc
Chương 12
Đầu tháng 3 năm 2011, Thẩm Luyện đạt điểm cao ngất ngưởng trong kỳ thi EJU và TOEFL, đỗ vào ngành Dược của Đại học Tokyo, trở thành một huyền thoại. Cô chỉ muốn chia sẻ niềm vui này với Trịnh Đinh Vũ, người đã vui mừng khôn xiết, vỗ tay và xoay tròn như một đứa trẻ khi nghe tin. Thẩm Luyện từ chối lời mời của Trịnh Đinh Vũ, đề nghị cô được mời nàng một bữa để cảm ơn sự giúp đỡ và chăm sóc suốt thời gian qua, nói: "Cho em một cơ hội đi, Trịnh Đinh Vũ."
Cô dùng tiền làm thêm để đặt một nhà hàng Nhật có view Tháp Tokyo, mua một bó hoa hồng đỏ giấu ở nhà. Đến nhà hàng lúc hoàng hôn, Tháp Tokyo lên đèn màu cam huyền ảo. Trịnh Đinh Vũ ngắm nhìn say đắm, và Thẩm Luyện nhắc lại lời nàng từng nói: "Chỉ cần chúng ta cố gắng, khung cảnh lúc này cũng có thể trở thành phong cảnh quen thuộc mà chúng ta đi ngang qua, muốn ngắm là có thể ngắm, đúng không?" Họ nâng ly, tận hưởng bữa tối vui vẻ và dạo bước trên phố Roppongi.
Về đến nhà, Thẩm Luyện không thể chờ đợi thêm. Cô lấy bó hoa hồng ra và gọi Trịnh Đinh Vũ. Dưới ánh trăng mờ ảo, Thẩm Luyện nói: "Trịnh Đinh Vũ, em có chuyện muốn nói với chị." Tuy nhiên, Trịnh Đinh Vũ đã lắc đầu, ra hiệu cho cô đừng nói nữa, khiến Thẩm Luyện đau lòng và hỏi: "Tại sao?"
Trịnh Đinh Vũ giải thích rằng cô sợ Thẩm Luyện nhầm lẫn cảm xúc phụ thuộc thành tình yêu, nói rằng khi yếu đuối, người ta dễ nảy sinh tình cảm với người đã trao cho mình sự ấm áp. Nàng lo lắng Thẩm Luyện chỉ đang chịu "hiệu ứng chim non". Thẩm Luyện bác bỏ, khẳng định tình cảm của mình là thật, không phải vì hoàn cảnh, và tình yêu không cần điều kiện. Cô hỏi: "Nếu là chị, em sẽ," ngụ ý dù Trịnh Đinh Vũ là ai, trong hoàn cảnh nào, cô vẫn sẽ yêu nàng. Trịnh Đinh Vũ không tin, cho rằng Thẩm Luyện nói dối.
Thẩm Luyện tiến đến gần, đặt bó hoa xuống và nói: "Nhưng sự thật là, chúng ta đã gặp nhau ở Nhật. Không có những chữ 'nếu' như chị nói. Hiện tại, em đã yêu chị rồi." Cô thổ lộ trái tim mình đã hoàn toàn thuộc về Trịnh Đinh Vũ, rằng những lo lắng của nàng là không tồn tại. Thẩm Luyện nắm lấy tay nàng, tha thiết bày tỏ: "Trịnh Đinh Vũ, em thích chị. Không phải vì chị đối xử tốt với em... Em thích sự dịu dàng của chị... Em thích cả mùi hương dịu nhẹ trên người chị, và cả lúc chị say, người toàn mùi rượu, em vẫn chỉ muốn ôm chị vào lòng." Cô miêu tả chi tiết những điều mình yêu ở Trịnh Đinh Vũ, từ cách phát âm, thói quen, đến từng nét trên khuôn mặt.
Trịnh Đinh Vũ đỏ bừng mặt, đưa tay che miệng Thẩm Luyện, cầu xin: "Em đừng nói nữa." Thẩm Luyện thì thầm: "Nhưng dù miệng em không nói, ánh mắt cũng sẽ bán đứng em mất." Cô hôn lên lòng bàn tay Trịnh Đinh Vũ, van nài: "Trịnh Đinh Vũ, em thật sự, thật sự rất thích chị. Đồng ý với em, ở bên cạnh em đi." Trịnh Đinh Vũ vẫn im lặng, nhưng ánh mắt nàng rõ ràng chứa đựng tình cảm.
Thẩm Luyện khẽ hỏi: "Em có thể hôn chị không, Trịnh Đinh Vũ? Em đã nhịn rất lâu, rất lâu rồi." Trịnh Đinh Vũ nhìn cô, sau vài giây im lặng, nàng nở một nụ cười, nước mắt lặng lẽ lăn dài. Nàng vòng tay qua cổ Thẩm Luyện, nhón chân lên và chủ động hôn cô. Thẩm Luyện sững người, rồi ôm chặt lấy eo Trịnh Đinh Vũ, đáp lại nụ hôn.
Tối hôm đó, Thẩm Luyện và Trịnh Đinh Vũ chính thức xác lập mối quan hệ yêu đương. Thẩm Luyện cảm thấy mình là người may mắn nhất thế gian, tìm được một mái nhà ở Tokyo và bắt đầu yêu cuộc sống này.