Tóm tắt truyện Pháo Hoa Ngày Đông – Truyện Bách Hợp Niên Hạ Cảm Động, Ngược Tâm Sâu Sắc
Chương 16
Sau khi được nhận vào Đại học Tokyo, Thẩm Luyện hân hoan chia sẻ tin vui với Trịnh Đinh Vũ. Tuy nhiên, Trịnh Đinh Vũ lại bất ngờ bày tỏ sự phản đối kịch liệt việc cô ở lại Nhật. Nàng muốn Thẩm Luyện tiếp tục theo đuổi ước mơ sang Mỹ học cao hơn, cho rằng đó là con đường tốt hơn cho tương lai của cô. Trịnh Đinh Vũ không muốn Thẩm Luyện hy sinh vì mình, khẳng định "tình yêu không nên là ích kỷ," và hứa sẽ tìm cách sang Mỹ sau này để ở bên cô.
Thẩm Luyện đau lòng và tức giận. Cô hiểu rằng việc Trịnh Đinh Vũ sang Mỹ cùng cô sẽ khiến nàng phải từ bỏ mọi nỗ lực gây dựng cuộc sống ở Nhật suốt nhiều năm qua, bắt đầu lại từ con số không. Cô không thể chấp nhận sự hy sinh đó, cảm thấy đây là sự bất công tột cùng. Mối cãi vã đầu tiên nổ ra.
Trong những ngày sau đó, Thẩm Luyện giận dỗi và muốn Trịnh Đinh Vũ cảm nhận được nỗi khổ của tình yêu xa. Cô nhắn tin sẽ không về nhà và cố tình trả lời tin nhắn của Trịnh Đinh Vũ một cách lạnh nhạt. Tuy nhiên, sự "chiến tranh lạnh" này khiến Thẩm Luyện càng thêm bất an. Khi chiếc đồng hồ Chopard mà Trịnh Đinh Vũ tặng cô bất ngờ bị vỡ, và viên kim cương nhỏ lăn mất, Thẩm Luyện cảm thấy điềm gở. Cô lo lắng tột độ, liên tục gọi điện cho Trịnh Đinh Vũ.
Cuộc gọi cuối cùng được Hạ Vân bắt máy, và tin sét đánh ngang tai ập đến: Trịnh Đinh Vũ được chẩn đoán mắc ung thư tuyến tụy, đã di căn và không thể phẫu thuật. Thẩm Luyện hoàn toàn suy sụp, không tin vào sự thật tàn khốc đó. Cô lao đến bệnh viện, ôm chặt Trịnh Đinh Vũ trong nước mắt, đau đớn và hối hận vì những ngày qua đã giận dỗi nàng. Trịnh Đinh Vũ, dù gầy yếu, vẫn cố gắng an ủi Thẩm Luyện, nói rằng nàng không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của cô.
Thẩm Luyện không chấp nhận số phận, đưa Trịnh Đinh Vũ đi khắp các bệnh viện để tìm kiếm hy vọng, nhưng tất cả đều nhận được cùng một kết quả: không thể phẫu thuật, chỉ có thể hóa trị. Dù Trịnh Đinh Vũ cố gắng chịu đựng, các đợt hóa trị đều không hiệu quả, khối u tiếp tục phát triển. Thẩm Luyện ngày càng suy sụp, van xin Trịnh Đinh Vũ hãy cố gắng thêm chút nữa.
Trong những ngày tuyệt vọng, Thẩm Luyện cầu xin thần linh, nguyện đổi tuổi thọ của mình cho Trịnh Đinh Vũ. Cô đến chùa Asakusa xin bùa hộ mệnh nhưng khi về đến nhà, chiếc bùa đã biến mất một cách bí ẩn. Cô chạy ngược trở lại trong đêm lạnh để tìm kiếm, nhưng vô vọng. Khi trở về, Trịnh Đinh Vũ đã đợi sẵn, lau sạch vết thương cho cô và đeo lại chiếc đồng hồ Chopard đã được sửa chữa lên tay cô.
Trịnh Đinh Vũ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy vẻ buông xuôi: "Thẩm Luyện, có lẽ là ý trời. Năm viên kim cương hạnh phúc, giờ chỉ còn lại bốn viên." Nàng tha thiết cầu xin Thẩm Luyện hãy chấp nhận: "Nhưng vẫn còn bốn viên, phải không? Thẩm Luyện, chúng ta không nên cưỡng cầu nữa, hãy trân trọng khoảng thời gian còn lại, vui vẻ một chút, được không?"
Trong nỗi đau đớn tột cùng, Thẩm Luyện nghẹn ngào thốt lên tiếng "Được." Kể từ đó, họ từ bỏ hóa trị, giả vờ không nghe thấy tiếng đồng hồ thời gian đang tàn nhẫn trôi đi, chỉ còn biết trân trọng những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau.