Tóm tắt truyện Pháo Hoa Ngày Đông – Truyện Bách Hợp Niên Hạ Cảm Động, Ngược Tâm Sâu Sắc
Chương 17
Vào năm 2014, một tuần trước Lập Xuân, Trịnh Đinh Vũ, dù cơ thể đã rất yếu, vẫn mong muốn được đến núi Phú Sĩ và ngắm pháo hoa một lần nữa. Thẩm Luyện đã dốc hết tiền tiết kiệm để thuê xe, tài xế, mua áo ấm cho nàng. Dưới chân núi Phú Sĩ, trong màn pháo hoa rực rỡ, Thẩm Luyện quỳ gối bên xe lăn của Trịnh Đinh Vũ, lấy ra chiếc nhẫn đã chuẩn bị và cầu hôn: "Trịnh Đinh Vũ, lấy em nhé, làm vợ em được không?"
Trịnh Đinh Vũ nhìn cô với ánh mắt đầy lệ, nhưng kiên định lắc đầu từ chối. Nàng nói rằng mình "chỉ là một kẻ qua đường trong cuộc đời em thôi", và muốn Thẩm Luyện tiếp tục sống tốt, có những "mùa xuân, hạ, thu, đông đáng để mong chờ phía trước". Nàng khẳng định mình không còn gì hối tiếc vì đã gặp được Thẩm Luyện – phép màu của đời mình. Dù đau đớn tột cùng, Thẩm Luyện không dám nói ra nỗi lòng, chỉ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của Trịnh Đinh Vũ, khẳng định: "Em không biết sau này sẽ ra sao, em chỉ biết, khoảnh khắc này, ngay bây giờ, em chỉ muốn có chị, Trịnh Đinh Vũ." Nàng hôn nhẹ lên Thẩm Luyện, rồi khen Thẩm Luyện là "em bé ngoan", khẽ gọi "vợ" trong giây phút yếu ớt.
Sau chuyến đi Phú Sĩ, bệnh tình của Trịnh Đinh Vũ chuyển biến xấu nhanh chóng. Những cơn đau dữ dội hành hạ nàng, khiến nàng phải thốt lên cầu xin được chết. Thẩm Luyện day dứt, hoài nghi liệu mình có quá ích kỷ khi muốn giữ nàng lại. Tuy nhiên, sau mỗi cơn đau, Trịnh Đinh Vũ vẫn mỉm cười và ôm chặt lấy cô, khiến Thẩm Luyện lại không nỡ buông tay. Họ quay lại bệnh viện để điều trị giảm nhẹ.
Trịnh Đinh Vũ ngày càng gầy yếu, thời gian tỉnh táo cũng ít dần. Trong lần tỉnh táo cuối cùng, nàng dặn dò Thẩm Luyện về việc hậu sự, không muốn đặt ống hay cấp cứu. Nàng cũng để lại toàn bộ số tiền ít ỏi của mình cho Thẩm Luyện, dặn cô hãy sống thật tốt, không bao giờ phải sống trong cảnh tồi tàn nữa. Thẩm Luyện khóc không ngừng, cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu và sự hy sinh của Trịnh Đinh Vũ. Nhưng Trịnh Đinh Vũ vẫn dịu dàng nói: "Không ai xứng đáng hơn em, không ai có tư cách hơn em." Nàng còn yếu ớt hỏi: "Lời cầu hôn của em... còn có hiệu lực không?" Khi Thẩm Luyện xác nhận, nàng mỉm cười, chấp nhận để Thẩm Luyện thừa kế tài sản của mình, như một lời khẳng định tình yêu và vị trí của cô.
Vào ngày 26 tháng 2 năm 2014, trời Tokyo đổ mưa rất lớn. Trong căn phòng bệnh u ám, Trịnh Đinh Vũ hôn mê. Khi máy điện tim báo động, Thẩm Luyện không gọi bác sĩ, cô biết nàng sắp không còn phải chịu đau đớn nữa. Cô để cho nàng ra đi. Thẩm Luyện nắm chặt tay Trịnh Đinh Vũ, áp mặt vào nàng, thì thầm những lời cuối: "Bảo bối... chị đừng... đừng lo. Em... em sẽ sống thật tốt mà." Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn từ khóe mắt Trịnh Đinh Vũ, và đường sóng trên màn hình điện tim dần kéo dài thành một vạch thẳng tắp.
Từ ngày đó, bầu trời của Thẩm Luyện không bao giờ có nắng nữa. Cô quỳ dưới đất, nước mắt tuôn rơi nhưng không bật thành tiếng khóc, sợ Trịnh Đinh Vũ sẽ không yên lòng.