Tóm tắt truyện Pháo Hoa Ngày Đông – Truyện Bách Hợp Niên Hạ Cảm Động, Ngược Tâm Sâu Sắc
Chương 18
Ngày 26 tháng 2 năm 2014, trời Tokyo đổ mưa lớn, Trịnh Đinh Vũ qua đời. Hạ Vân đã giúp đỡ Thẩm Luyện lo liệu toàn bộ tang lễ. Với tư cách là người vợ góa, Thẩm Luyện tự tay tắm rửa, thay y phục cho Trịnh Đinh Vũ, tiếp đón khách viếng và túc trực bên linh cữu suốt ba ngày. Cô luôn giữ sự chín chắn, điềm tĩnh, đau thương nhưng không bi lụy, vì muốn bảo vệ lựa chọn của Trịnh Đinh Vũ và giữ lời hứa sẽ luôn là niềm kiêu hãnh của nàng.
Vào chiều ngày thứ ba, trong nghi lễ nhìn mặt lần cuối, Thẩm Luyện đau đớn hôn lên trán và môi Trịnh Đinh Vũ qua lớp kính quan tài, khẩn cầu nàng đừng quên mình và hứa sẽ trả hết mọi ân tình trong kiếp sau. Khi nhân viên chuẩn bị đưa quan tài đi hỏa táng, Thẩm Luyện không kìm được, siết chặt quan tài và bật khóc nức nở, gào thét trong lòng mong Trịnh Đinh Vũ đáp lại. Hạ Vân phải ôm chặt và kéo cô ra, cả hai cùng khóc trong sự bất lực. Thẩm Luyện cố gắng không phát ra tiếng khóc, mong nàng ra đi thanh thản.
Sau đó, Thẩm Luyện cùng Hạ Vân đến Odaiba, rải tro cốt của Trịnh Đinh Vũ xuống vịnh Tokyo, nơi từng chứng kiến họ cùng nhau ngắm pháo hoa. Thẩm Luyện một mình đi bộ về Roppongi, lặng lẽ ngắm Tháp Tokyo tắt đèn vào nửa đêm. Cô nhận ra ánh sáng của nó cũng tắt sớm, không thể ở bên mình qua đêm dài. Thẩm Luyện vừa cười vừa khóc, chấp nhận rằng mình lại là một "con chó hoang lạc lõng". Tuy nhiên, vì Trịnh Đinh Vũ muốn cô sống như một con người, Thẩm Luyện đã lau khô nước mắt, ngẩng cao đầu và tiếp tục bước đi.
Thẩm Luyện không nuốt lời hứa sẽ không khóc nhiều. Cô ăn, ngủ, học tập và làm việc như thường. Chỉ những lúc vô tình tìm thấy những món đồ Trịnh Đinh Vũ chuẩn bị sẵn cho mình, hay gặp phải khó khăn nhỏ nhặt, cô mới không kìm được mà bật khóc nức nở.
Năm 2015, theo kỳ vọng của Trịnh Đinh Vũ, Thẩm Luyện sang Mỹ học thạc sĩ và từ đó không bao giờ trở lại Nhật Bản. Tháp Tokyo và núi Phú Sĩ chỉ còn trong ký ức. Năm 2020, Thẩm Luyện tốt nghiệp tiến sĩ và bắt đầu làm việc tại một công ty dược sinh học ở New Jersey. Tháng 12 năm 2022, khi nghe một nghệ sĩ đường phố hát bài "First Love" của Utada Hikaru, Thẩm Luyện không kìm được nước mắt, nhớ về Trịnh Đinh Vũ và những khoảnh khắc hạnh phúc của họ, thầm đáp lại: "Em cũng rất vui vì gặp được chị, Trịnh Đinh Vũ. Nhưng mà, em rất nhớ chị."
Tháng 1 năm 2025, tại bữa tiệc sinh nhật mẹ của Trần Chi Vãng, Thẩm Luyện mỉm cười nói về Trịnh Đinh Vũ: "Chị ấy tên là Trịnh Đinh Vũ, là một người rất xuất sắc, rất xinh đẹp. Tôi rất yêu chị ấy." Sau đó, cô lấy cớ về sớm, không muốn nghe lời an ủi hay thương hại. Thẩm Luyện bước đi trong gió tuyết, ngắm nhìn chiếc nhẫn Chopard trên tay, biết rằng Trịnh Đinh Vũ chưa từng rời xa cô.
Cô nhận ra rằng, dù cuộc đời đầy cay đắng và vô thường, những khoảnh khắc gặp gỡ và yêu thương chân thành với Trịnh Đinh Vũ đã đủ để chiếu sáng cả cuộc đời mình. Trịnh Đinh Vũ vẫn luôn ở bên cô, tồn tại trong ký ức, thân xác và linh hồn cô, hiện diện trong từng nhịp thở. Thẩm Luyện tin rằng, một ngày nào đó, khi cuộc hành trình của mình kết thúc, Trịnh Đinh Vũ sẽ như mọi khi, thắp đèn ấm áp và lặng lẽ đợi cô ở nhà, chỉ là lần chia ly này sẽ lâu hơn một chút mà thôi.
Cuối cùng, câu chuyện kết thúc bằng lời nhắn nhủ của Trịnh Đinh Vũ khi còn sống: "Hãy rải tro cốt của chị xuống biển cả." và "Đồ ngốc, biển luôn chuyển động. Từ nay về sau, ở bất cứ nơi nào có gió biển thổi qua, trong không khí đều có sự hiện diện của chị. Có thể là trong mây, có thể là trong sương mù, nhưng cuộc đời rồi sẽ có ngày ta gặp lại nhau."