Tóm tắt truyện Pháo Hoa Ngày Đông – Truyện Bách Hợp Niên Hạ Cảm Động, Ngược Tâm Sâu Sắc

Chương 3
« Trước Sau »
Sau khi được Trịnh Đinh Vũ nhận vào làm tại quán nướng UGA, Thẩm Luyện, một du học sinh mới chân ướt chân ráo sang Nhật và gặp nhiều khó khăn, dần nhận ra sự tốt bụng vượt xa mong đợi của người quản lý. Trịnh Đinh Vũ không chỉ sắp xếp ca làm phù hợp với lịch học mà còn tận tình hướng dẫn cô mọi thứ, từ tên nguyên liệu, cách giao tiếp đến văn hóa Nhật Bản. Vốn là một tiểu thư "tay không dính nước xuân" ở Việt Nam, Thẩm Luyện khá vụng về trong công việc bếp núc. Cô thường xuyên mắc lỗi, va chạm đồ đạc, thậm chí làm vỡ bát đĩa. Trong khi các đồng nghiệp khác đôi khi tỏ ra khó chịu, Trịnh Đinh Vũ luôn kiên nhẫn và bao dung. Nàng lặng lẽ giúp đỡ, đỡ lời cho Thẩm Luyện: "Không sao đâu, để tôi làm cho," "Để tôi dọn," hay thậm chí nói sẽ tự trừ tiền lương để bồi thường thiệt hại. Thẩm Luyện không muốn mang ơn nên đã cố gắng bồi thường cho bộ bát đĩa bị vỡ, dù cuộc sống đang rất eo hẹp. Nhưng Trịnh Đinh Vũ chỉ mỉm cười trấn an, nói rằng người mới ai cũng vậy và việc chăm sóc nhân viên là trách nhiệm của quản lý. Khi Thẩm Luyện chuẩn bị về, Trịnh Đinh Vũ bất ngờ đưa cho cô một tuýp kem dưỡng tay, nhẹ nhàng dặn dò: "Khi nào nhớ thì bôi nhiều vào nhé, thử xem, có thể sẽ giảm bớt phần nào." Nàng còn nói thêm: "Ra ngoài làm việc phải biết chăm sóc bản thân, không thì người lo cho em sẽ rất đau lòng đấy." Lời nói và hành động quan tâm nhỏ nhặt này đã chạm đến trái tim Thẩm Luyện, người gần như bị xa lánh và không còn hy vọng nhận được sự quan tâm từ bất kỳ ai khi sang Nhật. Cô vốn tin rằng chẳng có ai thực sự thương mình. Nhưng hơi ấm dịu dàng của Trịnh Đinh Vũ như gió xuân, từ từ làm tan chảy tảng băng phòng vệ trong lòng cô. Cô bắt đầu tò mò về Trịnh Đinh Vũ. Một tháng sau, trong một buổi tối mất điện do động đất, Thẩm Luyện tình cờ nghe được những đồng nghiệp người Trung Quốc nói xấu về Trịnh Đinh Vũ. Họ ám chỉ rằng nàng có mối quan hệ không đứng đắn với Giám đốc quán, người đã có vợ. Lập tức, Thẩm Luyện cảm thấy vô cùng ghê tởm và tức giận. Cô thẳng thắn cắt ngang câu chuyện phiếm của họ, bảo "cơm thì có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy được." Dù lý trí mách bảo rằng chuyện tình cảm của Trịnh Đinh Vũ không liên quan đến mình, Thẩm Luyện vẫn cảm thấy một nỗi bực bội khó tả. Rất lâu sau này, cô mới nhận ra cảm giác đó thật ra là sự khó chịu và đau lòng vô cớ. Trong đầu cô thoảng qua đôi mắt cười dịu dàng của Trịnh Đinh Vũ dưới ánh đêm Tokyo, và cô tự hỏi: "Liệu có ai thật sự xót xa cho cô ấy không?"
« Trước Sau »