Tóm tắt truyện Pháo Hoa Ngày Đông – Truyện Bách Hợp Niên Hạ Cảm Động, Ngược Tâm Sâu Sắc
Chương 8
Sau khi chuyển đến sống cùng Trịnh Đinh Vũ, Thẩm Luyện phát hiện nàng có dạ dày không tốt và thường xuyên đau bụng kinh. Để đáp lại ân tình của Trịnh Đinh Vũ, Thẩm Luyện xung phong chuẩn bị bữa sáng hàng ngày cho cả hai. Ban đầu còn vụng về, nhưng chỉ sau vài ngày, kỹ năng nấu nướng của cô tiến bộ vượt bậc, mang đến những bữa sáng ngon lành và đa dạng. Việc Thẩm Luyện nấu ăn và Trịnh Đinh Vũ dọn dẹp sau bữa trở thành một nếp sinh hoạt quen thuộc, chứng tỏ sự hòa hợp đáng kinh ngạc giữa họ, vượt xa mọi lo ngại về sự bất tiện.
Trịnh Đinh Vũ là người ngăn nắp, yêu đời, với căn hộ luôn gọn gàng và tràn ngập những món đồ hoạt hình đáng yêu. Thẩm Luyện cũng là người sạch sẽ, kỹ tính, nên cả hai sống chung rất thoải mái. Buổi tối, họ thường cùng nhau xem anime, học tiếng Nhật, hoặc chơi game, khiến cuộc sống ở Tokyo dần có được hình hài của một "ngôi nhà" thực sự.
Vào ngày tuyết đầu mùa rơi, trên đường về nhà, Thẩm Luyện hỏi Trịnh Đinh Vũ về việc về quê ăn Tết. Trịnh Đinh Vũ tiết lộ rằng nàng không có ý định về, và lần đầu tiên kể về quá khứ đau buồn của mình: bị gia đình trọng nam khinh nữ bỏ rơi, sống nhờ họ hàng, bị đổi tên, và bị tước đoạt cơ hội học hành vì tiền dành cho em trai. Nàng sang Nhật để kiếm tiền trả nợ cho gia đình và để thoát ly. Giọng Trịnh Đinh Vũ bình thản, nhưng Thẩm Luyện hiểu sâu sắc nỗi đau mà nàng đã trải qua. Để an ủi Trịnh Đinh Vũ, Thẩm Luyện vụng về nói rằng mình cũng không có nhà ở trong nước và sẽ không về ăn Tết, nhằm bày tỏ sự đồng cảm.
Trịnh Đinh Vũ hiểu được ý cô, trêu chọc Thẩm Luyện là "bạn nhỏ 'vô gia cư' giống chị", rồi hỏi cô định làm gì vào đêm giao thừa. Thay vì dự bữa cơm đoàn viên cùng bạn bè, Trịnh Đinh Vũ đề nghị cả hai tan ca về nhà nấu sukiyaki, uống chút rượu và ngủ một giấc thật thoải mái. Thẩm Luyện đồng ý đầy mong chờ, thú nhận cô luôn ghét đêm giao thừa và Tết Nguyên Đán khi còn ở Việt Nam vì những cuộc gặp gỡ gia đình đầy khó chịu.
Trong đêm giao thừa đó, khi nhìn thấy Tháp Tokyo thắp đèn màu đỏ đặc biệt, Thẩm Luyện bỗng chia sẻ về những khó khăn, sự nghi ngờ bản thân khi mới đến Nhật. Trịnh Đinh Vũ đồng cảm, nói rằng nàng cũng từng có những suy nghĩ tương tự. Sau đó, Trịnh Đinh Vũ mời Thẩm Luyện lên đài quan sát ngắm cảnh đêm Tokyo vào tối hôm sau, nói rằng họ cũng có quyền được nhìn xuống thành phố này từ trên cao, và "chỉ cần em muốn, em cố gắng, khung cảnh này cũng có thể trở thành phong cảnh bình thường mà ta đi ngang qua, muốn ngắm là ngắm được."
Hôm đó là ngày 14 tháng 2, Lễ Tình Nhân. Đứng trên đài quan sát Roppongi, giữa rừng đèn neon rực rỡ của Tokyo, Thẩm Luyện nhìn vào đôi mắt sáng ngời và kiên định của Trịnh Đinh Vũ, cảm thấy được truyền cảm hứng, khơi dậy khát vọng về cuộc sống và tương lai. Năm đó, dù không pháo hoa hay bữa cơm đoàn viên, nhưng với sự hiện diện của Trịnh Đinh Vũ, đêm giao thừa và những ngày đông lạnh lẽo nơi đất khách không còn cô đơn nữa. Đó cũng là khởi đầu cho việc Thẩm Luyện bắt đầu yêu thích đêm giao thừa và Tết Nguyên Đán trong những năm sau này của cuộc đời.