Bạch Nguyệt Của Thẩm Bổ Khoái: Truyện Bách Hợp Cổ Trang Hài Hước, Ngọt Sủng
Chương 7: Mở Cánh Cửa Bí Ẩn
Sau khi băng bó vết thương cho Bạch Nguyệt, Thẩm Thanh Yên dìu nàng quay lại trước cánh cửa đá khổng lồ. Con yêu tinh đã trốn thoát, nhưng nó không kịp mang theo bảo vật. Không khí trong hang động vẫn còn mùi máu và pháp lực vương vất, khiến lòng Thanh Yên bất an.
“Chắc chắn nơi này là chỗ cất giấu bảo vật,” nàng trầm giọng, bàn tay siết chặt chuôi kiếm. “Nhưng phải làm sao mới mở được?”
Bạch Nguyệt bước tới, đặt bàn tay trắng mảnh lên phiến đá lạnh lẽo. Nàng khép mắt, để luồng khí hồ ly truyền ra dò xét. Một thoáng sau, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.
“Không phải cửa thường. Nó bị phong ấn bằng cổ pháp trận từ ngàn xưa.”
Thanh Yên lấy từ trong ngực áo ra một đạo bùa hộ thân, giơ lên đầy hy vọng. “Thế còn cái này?”
Bạch Nguyệt liếc nhìn rồi lắc đầu. “Không. Pháp lực trong bùa quá yếu. Chỉ có một cách…” Nàng ngừng lại, ánh mắt hổ phách khẽ rung động khi nhìn Thanh Yên.
“Cách gì?” Thanh Yên hỏi dồn.
“Chỉ có… một lời hứa.”
Thanh Yên thoáng sững sờ. “Lời hứa?”
“Đúng. Giữa người và yêu tinh, nếu lời hứa được thốt ra từ chân tâm, nó sẽ trở thành sợi dây kết giới, đủ sức phá phong ấn này.”
Không do dự, Thẩm Thanh Yên nắm chặt lấy bàn tay đang run khẽ của Bạch Nguyệt, dứt khoát nói:
“Vậy ta hứa. Ta sẽ luôn ở bên ngươi, bảo vệ ngươi… và mỗi ngày mua bánh bao cho ngươi.”
Đôi môi Bạch Nguyệt cong lên thành nụ cười dịu dàng, đẹp như ánh trăng soi qua rừng trúc. Nàng cũng siết lại tay Thanh Yên. “Ta hứa, sẽ mãi mãi là Bạch Nguyệt của Thẩm bổ khoái.”
Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt hồ ly phát sáng, hòa cùng ánh kiên định trong mắt con người. Một làn sáng vàng nhạt lan tỏa bao quanh hai người, tràn ra chạm vào phiến đá. Mặt đất rung chuyển, bụi mờ bay lên. Chậm rãi, cánh cửa đá khổng lồ nứt ra và mở rộng, để lộ một căn phòng nhỏ tỏa sáng rực rỡ bên trong.
Giữa căn phòng đặt một chiếc hộp ngọc. Khi mở ra, ánh sáng tràn ngập, phản chiếu thành những vệt lấp lánh lên gương mặt cả hai. Bên trong là một sợi dây chuyền cổ, viên ngọc ở giữa sáng ấm áp như trái tim đang đập.
Bạch Nguyệt nhìn nó, giọng khẽ run: “Đây… chính là bảo vật của hồ tộc. Nó đã bị cướp đi từ ngàn năm trước.”
“Bảo vật của hồ ly?” Thanh Yên ngạc nhiên.
“Ừ. Viên ngọc này có thể chữa lành thương tổn và bệnh tật. Tên thương nhân kia muốn bán nó cho kẻ tham lam, nhưng hắn không hiểu… sức mạnh này vốn không thuộc về con người.”
Thanh Yên nắm lấy tay Bạch Nguyệt, ánh mắt kiên định: “Vậy thì, hôm nay nó đã trở về với chủ nhân thật sự.”
Bạch Nguyệt lắc đầu, nụ cười ẩn chứa điều gì đó sâu xa. “Không. Nó trở về với… chúng ta.”
Khi cả hai mang bảo vật về nha môn, đại nhân vô cùng mừng rỡ. Cả trấn mở tiệc linh đình ăn mừng, người người tung hô Thẩm Thanh Yên và Bạch Nguyệt như anh hùng. Nhưng trong lòng hai người, điều đáng quý nhất họ giành lại được không phải bảo vật, mà là niềm tin và tình cảm dành cho nhau.
Đêm hôm ấy, dưới ánh trăng sáng, hai người ngồi bên nhau nơi mái hiên vắng lặng.
“Ngươi nghĩ sao,” Thanh Yên khẽ hỏi, “nếu một ngày chúng ta rời khỏi đây, đến một nơi chỉ có ta, ngươi… và bánh bao?”
Bạch Nguyệt mỉm cười, khẽ tựa đầu lên vai nàng. “Nghe thật tuyệt. Nhưng ta nghĩ… nơi hạnh phúc nhất, chính là nơi có ngươi.”
Thanh Yên ôm nhẹ lấy nàng, ngước nhìn bầu trời. Trăng sáng như soi tỏ một khởi đầu mới — một tương lai mà họ sẽ cùng nhau bước tiếp.