Băng Vân Thanh Hoài: Truyện Bách Hợp Cổ Trang Hay Nhất | Sát Thủ & Thần Y | Ngọt Sủng
Chương 1: Máu và Lửa, Thuốc và Nước Mắt
Đêm khuya. Ánh trăng lẻ loi treo trên đỉnh núi, lạnh lẽo và tịch mịch. Dưới thung lũng, một trận huyết chiến đang bùng nổ.
Tạ Băng Vân – sát thủ lừng danh mang danh hiệu Nguyệt Ảnh – đang đơn độc đối đầu với mười cao thủ Vô Tình Cốc. Kiếm nàng lạnh như băng, nhanh như chớp. Mỗi đường kiếm lóe sáng là một thân ảnh đổ xuống. Trong mắt nàng, không có tình nghĩa, chỉ còn mục tiêu và máu đỏ.
“Hừ! Nguyệt Ảnh, ngươi dám chống lại Vô Tình Cốc? Đêm nay, ngươi đừng hòng thoát!” – một kẻ gào lên, lao thẳng vào nàng.
Băng Vân không đáp, chỉ vung kiếm. Kiếm quang lóe lên, hắn gục ngã. Nhưng ngay lúc ấy, một phi tiêu tẩm độc xé gió lao tới, cắm sâu vào vai nàng. Cơn đau buốt nhói lan ra, máu tuôn xối xả. Chỉ thoáng ngửi qua, nàng đã nhận ra – đây là loại kịch độc mạnh nhất của Vô Tình Cốc. Thời gian của nàng chẳng còn bao nhiêu.
Không chần chừ, Tạ Băng Vân dốc hết sức, lao thẳng xuống vực. Gió rít bên tai, thân thể rơi vào bóng tối hun hút. Độc dược dần xâm chiếm, tê liệt thần kinh. Nàng nhắm mắt, nghĩ rằng đời mình sẽ kết thúc ở đây – lạnh lẽo, đơn độc, không ai nhớ đến.
...
Nhưng khi mở mắt lần nữa, điều đầu tiên nàng nhìn thấy không phải ánh trăng băng giá, mà là ánh nến ấm áp. Thứ hương thoảng qua mũi không còn là mùi máu tanh, mà là mùi thảo dược dịu dàng.
Nàng nằm trên chiếc giường tre mộc mạc, vết thương ở vai đã được băng bó cẩn thận. Ngồi bên cạnh là một thiếu nữ mặc áo xanh, dung nhan thanh tú, đang tỉ mỉ đun thuốc. Vẻ đẹp ấy dịu dàng và bình yên, như thể nàng thuộc về một thế giới khác – thế giới không có máu và hận thù.
“Ngươi... là ai?” – giọng Tạ Băng Vân khàn khàn, yếu ớt.
Thiếu nữ quay lại, nở nụ cười hiền hòa.
“Ta là Liễu Thanh Hoài, chủ nhân y quán này. Ngươi đã hôn mê ba ngày rồi.”
Băng Vân khẽ cựa mình muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể quá suy nhược. Thanh Hoài vội đỡ nàng, đưa bát thuốc nóng lên môi.
“Độc trên người ngươi rất nặng. May mà ta tìm thấy kịp, nếu không...” – nàng dừng lại, chỉ nhìn Băng Vân bằng ánh mắt chan chứa lo lắng.
Uống xong, Băng Vân cảm nhận hơi ấm lan tỏa khắp thân thể, xoa dịu những cơn đau buốt. Nàng ngước nhìn thiếu nữ áo xanh, thấy sự lương thiện trong đôi mắt ấy – thứ mà nàng chưa bao giờ được chứng kiến. Cả đời Băng Vân ngụp lặn trong máu và nước mắt, chưa từng nghĩ mình sẽ được một người xa lạ cứu sống.
“Vì sao ngươi lại cứu ta?” – giọng nàng khàn đục, ẩn chứa nghi hoặc. – “Ngươi không sợ ta là kẻ xấu sao?”
Liễu Thanh Hoài khẽ cười, ánh mắt ôn hòa.
“Trên đời này nào có ai hoàn toàn là kẻ xấu. Ta là y sĩ, và nhiệm vụ của ta chỉ có một – là cứu người.”
Tạ Băng Vân lặng im. Nàng đã giết quá nhiều, mắc quá nhiều tội lỗi. Một kẻ như nàng, vốn không xứng được cứu. Nhưng dưới ánh mắt dịu dàng ấy, lần đầu tiên trong đời, nàng chợt nhận ra – mình muốn được sống.