Băng Vân Thanh Hoài: Truyện Bách Hợp Cổ Trang Hay Nhất | Sát Thủ & Thần Y | Ngọt Sủng
Chương 2: Lớp Băng Tan Chảy
Tạ Băng Vân mở mắt. Nàng không vội ngồi dậy, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh. Khác với vẻ yếu ớt đêm qua, giờ đây đôi mắt nàng lại sắc lạnh như lưỡi kiếm, ánh nhìn đầy cảnh giác. Vai đã được băng bó kỹ lưỡng, vải trắng sạch sẽ, không một vệt máu hay dấu thuốc thừa. Tất cả đều quá chu toàn.
Ánh sáng ban mai rọi qua khung cửa sổ gỗ, phủ lên căn phòng nhỏ một lớp sáng dịu nhẹ. Mọi thứ nơi đây đều đơn giản mà ngăn nắp, thoang thoảng hương thảo dược, khiến thần trí nàng chùng xuống, tạm quên đi mùi máu tanh quen thuộc.
Một lát sau, cửa khẽ mở. Liễu Thanh Hoài bước vào, tay bưng một bát cháo nóng. Khi thấy Băng Vân đã tỉnh, nàng mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh nắng sớm mai.
“Ngươi tỉnh rồi. Ăn chút cháo đi, cơ thể sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Tạ Băng Vân không đáp, ánh mắt lạnh lùng vẫn dõi theo từng cử chỉ của Thanh Hoài. Trong thế giới của nàng, lòng tốt là một điều xa xỉ, thậm chí là điểm yếu chí mạng. Nàng nhìn bát cháo bốc khói, rồi nhìn nụ cười ấm áp kia, lòng không khỏi dấy lên một tia nghi hoặc.
“Ngươi… không sợ ta sao?” – giọng nàng khàn khàn.
Thanh Hoài lắc đầu, ánh mắt trong veo như nước hồ thu.
“Ta là y sĩ, không phải quan tòa. Người bị thương thì cần được cứu chữa, vậy thôi.”
Nói rồi, nàng múc một thìa cháo, đưa đến bên môi Tạ Băng Vân. Trong thoáng chốc, Băng Vân ngẩn người. Suốt bao năm, nàng quen tự mình chịu đựng, tự mình cầm máu, chưa từng có ai chăm sóc dịu dàng như vậy. Sau giây lưỡng lự, nàng khẽ hé môi, nếm vị cháo nóng. Cháo đơn giản, nhưng ấm áp, và cái ấm áp ấy không chỉ đến từ thức ăn, mà từ đôi tay kia.
Những ngày sau đó, Tạ Băng Vân lặng lẽ quan sát cuộc sống của Liễu Thanh Hoài. Nàng thấy y sĩ ấy tận tâm với từng bệnh nhân trong trấn – từ cụ già khập khiễng, đứa trẻ té ngã, đến kẻ ăn xin rách rưới. Không hề đòi hỏi hồi đáp, chỉ mong đổi lấy một nụ cười.
Một hôm, Băng Vân nhìn thấy Thanh Hoài cẩn thận nắn lại khớp chân cho một bà lão. Bà vừa cười vừa kể chuyện đồng áng, giọng nói ấm áp, xa lạ với những âm mưu và hận thù trong thế giới sát thủ. Một buổi khác, nàng thấy Thanh Hoài dịu dàng xoa thuốc cho một đứa trẻ ngã trầy đầu gối. Đứa bé khóc nức nở, rồi bất giác nín hẳn, ôm chầm lấy nàng. Cảnh tượng ấy khiến trái tim lạnh lẽo của Nguyệt Ảnh thoáng run lên, một cảm giác lạ lẫm, khó gọi thành tên.
Dần dần, lớp băng quanh Tạ Băng Vân bắt đầu tan chảy. Nàng vẫn là sát thủ máu lạnh, nhưng mỗi khi nhìn nụ cười của Liễu Thanh Hoài, nàng lại nhận ra trái tim mình khẽ rung động, từng nhịp đập bỗng trở nên rõ ràng hơn.
Một đêm, Băng Vân ngồi ngoài hiên y quán, ngước nhìn vầng trăng. Liễu Thanh Hoài bước ra, khẽ khoác tấm chăn mỏng lên vai nàng.
“Đêm lạnh, coi chừng cảm gió.”
Băng Vân nghiêng đầu, nhìn nàng. Trong đôi mắt không còn sự cảnh giác, chỉ có tia sáng khó hiểu.
"Nếu ta đi rồi, cô ở đây một mình có buồn không?"
Thanh Hoài mỉm cười, giọng nhẹ như gió.
“Ta tin vào định mệnh. Nếu định mệnh muốn, ngươi sẽ ở lại.”
Đêm đó, Tạ Băng Vân không ngủ. Nàng nhận ra, vết thương trên da thịt sớm muộn cũng sẽ lành. Nhưng vết thương trong tim nàng – có lẽ chỉ duy nhất Liễu Thanh Hoài mới có thể chữa lành.