Băng Vân Thanh Hoài: Truyện Bách Hợp Cổ Trang Hay Nhất | Sát Thủ & Thần Y | Ngọt Sủng
Chương 3: Cơn Gió Lạnh Từ Quá Khứ
Những ngày kế tiếp, y quán nhỏ dần trở thành một thế giới khác biệt đối với Tạ Băng Vân. Nàng không còn sống trong bóng đêm của máu và âm mưu, mà như được bao bọc trong sự an yên giản dị.
Mỗi sáng, nàng ngồi dưới hiên, lặng lẽ ngắm Liễu Thanh Hoài tỉ mỉ trải thảo dược ra phơi dưới nắng. Đến chiều, nàng lại theo bước Thanh Hoài vào rừng, nhìn nàng nâng niu từng cành cây ngọn cỏ như thể đang chạm vào sinh mệnh mong manh. Liễu Thanh Hoài thường nói: “Mỗi loại thảo dược đều có một linh hồn riêng.” Và điều kỳ lạ là, một sát thủ từng chỉ biết đến cái chết như Tạ Băng Vân, nay lại dần cảm nhận được ý nghĩa trong những lời ấy.
Vai đã lành, vết thương không còn nhức nhối, nhưng Tạ Băng Vân vẫn chưa rời đi. Nàng đã quen với mùi thảo mộc phảng phất, với giọng nói êm dịu của Thanh Hoài, và với sự chăm sóc ấm áp chưa từng có trong đời. Nàng hiểu, nếu bước đi, bản thân sẽ chỉ quay lại với thế giới lạnh lẽo vốn quen thuộc.
Cho đến một buổi sáng, sự bình yên ấy bị phá vỡ. Một nha hoàn của gia đình phú hộ trong trấn hốt hoảng chạy vào y quán. Nước mắt đầm đìa, nàng ta quỳ sụp xuống cầu xin:
“Thần y! Xin cứu tiểu thư nhà ta! Nàng đột nhiên sốt cao, mê man bất tỉnh, tính mạng nguy kịch!”
Liễu Thanh Hoài không chút do dự, lập tức thu dọn đồ nghề. Thấy vậy, Tạ Băng Vân bước tới, giọng trầm lạnh:
“Ngươi không sợ đây là một cái bẫy sao?”
Thanh Hoài chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười yên tĩnh như sương sớm.
“Nếu là bẫy, ta vẫn phải đi. Vì đó là trách nhiệm của ta.”
Băng Vân im lặng. Nàng không hiểu vì sao mình lại cất bước theo sau, chỉ biết rằng… nàng không muốn để Liễu Thanh Hoài một mình đối mặt.
Khi đến nơi, họ nhanh chóng phát hiện ra: đây không phải bệnh thường, mà là trúng độc. Loại độc này vô hình, vô vị, không để lại dấu vết, chỉ khi phát tác mới khiến người trúng độc mê man. Tạ Băng Vân vừa thoáng nhìn đã nhận ra, đôi mắt lập tức tối lại.
“Là độc ‘Huyết Ảnh’...” – nàng khẽ nói, giọng lạnh như thép.
Thanh Hoài sững sờ:
“Không thể nào! Loại độc này… đã tuyệt tích từ mười năm trước.”
Băng Vân nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lóe lên sát khí.
“Không, nó chưa từng biến mất. Chúng chỉ ẩn mình. Và giờ… kẻ thù của ta đã trở lại.”
Trong khoảnh khắc ấy, Liễu Thanh Hoài thấy lại gương mặt lạnh lùng của sát thủ Nguyệt Ảnh. Nhưng lần này, ẩn trong ánh mắt ấy không chỉ có sự tàn nhẫn, mà còn là thù hận sâu tận xương tủy.
“Ngươi… có liên quan gì đến loại độc này?” – Thanh Hoài khẽ hỏi.
Tạ Băng Vân siết chặt nắm tay, giọng khàn đặc:
“Chúng là kẻ đã giết cha mẹ ta. Và bây giờ… chúng đã tìm được ta.”
Lời nói rơi xuống, không khí trong phòng nặng nề đến nghẹt thở. Nhưng ngay lúc ấy, Liễu Thanh Hoài nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng.
“Ta sẽ giúp ngươi,” Thanh Hoài nói, giọng chắc nịch. “Trước tiên là cứu tiểu thư này, sau đó… cùng ngươi đối mặt với quá khứ.”
Tạ Băng Vân nhìn vào đôi mắt kiên định kia, trong lòng chấn động. Bao năm qua, nàng luôn một mình chống chọi với bóng tối. Nhưng giờ đây, nàng biết… nàng đã không còn đơn độc nữa.