Băng Vân Thanh Hoài: Truyện Bách Hợp Cổ Trang Hay Nhất | Sát Thủ & Thần Y | Ngọt Sủng
Chương 4: Rắn Độc và Mùi Hương Của Ký Ức
Mối đe dọa từ quá khứ đã phá vỡ cuộc sống yên bình ngắn ngủi. Liễu Thanh Hoài và Tạ Băng Vân cùng lên đường đến một vùng núi hẻo lánh, nơi đồn rằng chính là nguồn gốc của loại độc dược quỷ quyệt đã hạ gục tiểu thư họ Lương.
Trên con đường u tối, Tạ Băng Vân đi trước, lặng lẽ dùng kinh nghiệm của một sát thủ để tránh bẫy rập, còn Liễu Thanh Hoài lùi phía sau, đôi mắt chăm chú nhận ra từng loại thảo mộc độc ẩn mình dưới tán cây. Càng đi sâu, Băng Vân càng thấy mọi thứ quen thuộc một cách kỳ lạ, như thể nàng đã từng bước qua nơi này trong một kiếp khác. Nàng không nói, nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại ẩn chứa một nỗi buồn âm thầm.
“Loại độc kia…” – Thanh Hoài cất giọng lo lắng – “Người ta gọi là Huyết Mị. Nó luyện từ thảo dược mọc nơi âm khí nặng nhất.”
“Và từ máu rắn Huyết Mị,” Băng Vân nói tiếp, thanh âm lạnh như băng. “Một loài rắn chỉ sống ở nơi rét mướt, tối tăm nhất.”
Thanh Hoài giật mình:
“Sao ngươi biết?”
Băng Vân không trả lời, chỉ im lặng dẫn đường. Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một hang động âm u. Bên ngoài yên ắng, nhưng bên trong phảng phất mùi hoa dạ hợp, xen lẫn mùi máu tanh — một mùi hương quá đỗi quen thuộc với nàng.
“Đây chính là sào huyệt của chúng.” – Băng Vân khẽ thốt lên.
Trong hang, một căn mật thất hiện ra. Hàng loạt bình thủy tinh xếp ngay ngắn, chứa đầy những loại độc dược đủ màu sắc. Liễu Thanh Hoài bước đến, chăm chú quan sát.
“Độc Phá Hồn…” nàng lẩm bẩm. “Đây là độc Mê Tâm…”
Tạ Băng Vân nhìn nàng, bất giác chau mày. Một người y sĩ lương thiện như nàng, vì sao lại bình thản trước những thứ đáng sợ này?
“Ngươi không sợ sao?” – Băng Vân hỏi.
Thanh Hoài khẽ mỉm cười:
“Kiếm khách muốn mạnh phải hiểu về kiếm. Y sĩ muốn cứu người, ắt phải hiểu về độc.”
Băng Vân lặng thinh. Trong mắt nàng, lần đầu tiên dấy lên một niềm ngưỡng mộ kỳ lạ.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, từ góc tối một tiếng rít rùng rợn vang lên. Một con rắn Huyết Mị khổng lồ lao ra, thân vảy đỏ rực như máu, mắt đen sâu hoắm. Nó há to miệng, nhằm thẳng Liễu Thanh Hoài.
“Cẩn thận!” – Băng Vân hét, kiếm vung ra như chớp.
Lưỡi kiếm xé gió, nhưng con rắn quá nhanh, uốn mình né tránh, rồi phun ra một luồng khói độc sặc sụa. Làn khói quấn lấy Thanh Hoài trước khi nàng kịp tránh.
“Không được hít vào!” – Băng Vân gào lên, song đã muộn. Liễu Thanh Hoài khụy xuống, bất tỉnh.
Một cơn thịnh nộ bùng cháy trong lòng Tạ Băng Vân. Nàng tung người, đường kiếm lạnh lùng chém phăng đầu con rắn. Tiếng thét của nó vang vọng trong hang động, rồi im bặt.
Quỳ xuống ôm lấy Thanh Hoài, Băng Vân run run thì thầm:
“Ngươi tỉnh lại đi… Ta không thể mất ngươi.”
Nỗi sợ hãi chưa từng có siết chặt trái tim sát thủ vô tình ấy.
Đúng lúc tuyệt vọng, một luồng sáng xanh dịu tỏa ra từ cơ thể Liễu Thanh Hoài, ôm trọn lấy cả hai. Hơi ấm từ luồng sáng len lỏi vào huyết mạch Tạ Băng Vân, gột rửa những vết thương, cả những đau đớn chôn giấu bấy lâu.
Một lát sau, Liễu Thanh Hoài khẽ mở mắt. Nàng thấy Băng Vân đang nắm chặt tay mình, ánh mắt lo lắng chưa từng có.
“Ngươi… có sao không?” – Thanh Hoài hỏi, giọng yếu ớt.
“Ta không sao,” Băng Vân thì thầm, đôi môi run rẩy nhưng ánh mắt dịu lại. “Ngươi đã cứu ta… và lần này, ta cũng đã cứu ngươi.”
Trong bóng tối của hang động, hai bàn tay siết chặt. Cả hai đều hiểu — từ nay, dù phía trước có rắn độc, độc dược hay những hận thù chờ đợi, họ cũng sẽ không còn phải đối diện một mình nữa.