Băng Vân Thanh Hoài: Truyện Bách Hợp Cổ Trang Hay Nhất | Sát Thủ & Thần Y | Ngọt Sủng

Chương 6: Chuyến Đi Đến Vô Tình Cốc
« Trước Sau »
Với một mục tiêu rõ ràng, Tạ Băng Vân và Liễu Thanh Hoài rời khỏi trấn. Lần này, hành trình không còn là cuộc truy đuổi trả thù đơn độc của Băng Vân, mà đã trở thành một chuyến đi đồng hành — một lời hứa cùng nhau đối mặt. Liễu Thanh Hoài, dù cả đời chưa từng rời khỏi ngôi làng nhỏ, lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường. Nàng kiên nhẫn học cách đi theo dấu chân Băng Vân, né tránh cạm bẫy, và ghi nhớ từng lối đi. Ngược lại, Tạ Băng Vân, một sát thủ quen sống trong bóng tối, lại dần biết thế nào là ánh sáng. Nàng học cách nói nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn, và để trái tim mình rung động. Một buổi chiều, cả hai ngồi nghỉ dưới tán cây cổ thụ già. Băng Vân khẽ nói, giọng lạnh như gió đêm: “Chúng gọi là Vô Tình Cốc. Những kẻ ở đó sống và chiến đấu không có tình cảm, không có lương tri.” “Tại sao lại như vậy?” – Thanh Hoài hỏi. “Vì chúng tin rằng… tình cảm là điểm yếu chí mạng của sát thủ.” Thanh Hoài lặng lẽ đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt kia. “Vậy… ngươi có sợ ta không?” “Không.” – Băng Vân đáp, ánh mắt thoáng dịu dàng – “Có ngươi, ta không còn sợ hãi.” Trên đường đi, họ đối diện vô số hiểm nguy. Có lần, một toán cướp chặn đường, ánh thép lóe sáng, máu nhuộm đất khô. Thanh Hoài lần đầu chứng kiến cảnh giết chóc tàn khốc, thân thể run rẩy, nhưng nàng không bỏ chạy. Nàng quỳ xuống, lấy thảo dược băng bó cho kẻ bị thương, đôi tay vấy máu nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Băng Vân nhìn thấy, lòng nàng chợt dấy lên một sự bảo hộ chưa từng có. “Đừng sợ,” nàng nói, giọng kiên quyết, “có ta ở đây.” Khi đến gần vùng đất u ám gọi là Vô Tình Cốc, khu rừng bỗng dày đặc hơn, đầy rẫy những cạm bẫy chết người. Với kinh nghiệm, Băng Vân tránh được hầu hết, nhưng khi họ băng qua một hồ nước phẳng lặng, một luồng khí độc dày đặc bất ngờ bốc lên. “Độc này… rất mạnh,” Băng Vân cau mày, đôi mắt ánh lên sự cảnh giác. “Không thể hít vào.” Thanh Hoài lập tức lấy khăn tẩm nước, đưa cho nàng. “Hãy che miệng lại.” Khoảnh khắc ấy, Tạ Băng Vân nhận ra — dù bản thân có bao nhiêu kỹ năng, nàng không thể đơn độc chống lại tất cả. Nàng cần Thanh Hoài, không chỉ để chữa trị, mà còn để giữ trái tim mình không chìm vào bóng tối. Cuối cùng, Vô Tình Cốc hiện ra. Không chỉ là một bang phái, nơi đây còn là địa ngục thí nghiệm. Trong những dãy lán tăm tối, hàng chục người dân vô tội bị nhốt, dùng làm vật thử độc. Tiếng rên rỉ yếu ớt vang vọng, như dao cứa vào lòng người. “Không thể nào…” – Thanh Hoài thì thầm, khuôn mặt nàng trắng bệch. Băng Vân siết chặt chuôi kiếm, giọng trầm xuống, đầy căm phẫn: “Không chỉ báo thù. Chúng ta phải giải cứu họ.” Thanh Hoài nắm lấy tay Băng Vân, lần này không run rẩy: “Được. Ta sẽ cùng ngươi.” Đêm đó, họ ngồi dưới ánh lửa leo lét, bàn bạc kế hoạch. Một người sẽ lẻn vào trong, tìm kiếm manh mối; một người sẽ ở ngoài, sẵn sàng ứng cứu. “Cẩn thận,” Thanh Hoài khẽ dặn. “Ngươi cũng vậy.” – Băng Vân đáp. Họ nhìn nhau, trong ánh mắt không chỉ có sự lo lắng, mà còn là một tình yêu sâu đậm, âm thầm nảy nở giữa bão tố của máu và độc.
« Trước Sau »