Băng Vân Thanh Hoài: Truyện Bách Hợp Cổ Trang Hay Nhất | Sát Thủ & Thần Y | Ngọt Sủng

Chương 7: Nỗi Đau Nơi Băng Giá
« Trước Sau »
Đêm. Bầu trời không trăng, chỉ còn những mảng mây đen trĩu nặng. Tạ Băng Vân lặng lẽ lẻn vào Vô Tình Cốc. Bóng dáng nàng như hòa tan vào màn đêm, nhẹ nhàng lướt qua những tên lính gác, nhanh gọn như một bóng ma. Nàng biết, chỉ cần một sai sót nhỏ, nơi đây sẽ trở thành mồ chôn của chính mình. Mục tiêu của nàng là phòng thí nghiệm – nơi lưu giữ mọi bí mật về loại độc đã hủy diệt gia đình nàng, và cũng là nơi giam giữ những người dân vô tội. Mỗi bước chân len lỏi qua hành lang tối tăm đều khiến trái tim nàng nặng trĩu. Không khí lạnh lẽo nồng nặc mùi máu khô và dược liệu độc hại, như đang thì thầm gọi dậy ký ức của đêm kinh hoàng năm xưa. Trong tâm trí nàng, ngọn lửa dữ dội lại bùng lên. Tiếng kêu gào, tiếng ho sặc máu của cha mẹ nàng, và ánh mắt tuyệt vọng khi họ ngã xuống. Mười năm trốn chạy, mười năm mang theo hận thù. Tất cả dồn lại, khiến bàn tay Băng Vân siết chặt chuôi kiếm đến bật máu. Nàng đến trước một cánh cửa lớn, khóa bằng xích sắt. Một sợi thép mảnh lóe lên trong tay nàng. Chỉ một khắc, ổ khóa bung ra. Cánh cửa mở ra, và trước mắt nàng hiện ra một cảnh tượng địa ngục. Những người dân bị trói trên bàn đá, toàn thân rướm máu, những ống kim đen kịt cắm sâu vào da thịt. Kẻ áo đen đứng xung quanh, lạnh lùng tiêm thứ dịch độc vào cơ thể họ. Tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng, như những nhát dao xoáy vào lòng nàng. “Đủ rồi…” – Tạ Băng Vân thì thầm, đôi mắt lóe lên tia máu. Nàng rút kiếm, chuẩn bị lao tới, thì một bóng người từ trong bóng tối bước ra, chắn ngang đường. Đó là một phụ nữ mặc hắc y, gương mặt lạnh như băng, ánh mắt thâm sâu như vực. “Nguyệt Ảnh…” – giọng bà ta trầm khàn, chứa đầy mỉa mai. – “Ngươi vẫn còn sống.” Nghe cái tên bí mật chỉ sát thủ thân cận nhất của Vô Tình Cốc, Tạ Băng Vân thoáng chấn động. “Ngươi… là ai?” – nàng gằn giọng, từng chữ như rít qua kẽ răng. “Ta là kẻ đứng đầu Vô Tình Cốc. Và cũng chính ta… là người đã giết cha mẹ ngươi.” Tạ Băng Vân không nói thêm lời nào. Chỉ có lửa hận bùng lên trong mắt nàng. Kiếm rút ra, vung một đường xé gió. Nhưng đối phương không né tránh, mà giương lên một chiếc quạt sắt. Từng nhát quạt tung ra luồng khí độc âm u, xoáy tròn như lưỡi dao vô hình. Kiếm của Băng Vân sắc bén, lạnh lùng; quạt của nữ nhân lại mềm dẻo, hiểm độc. Mỗi chiêu mỗi thức như đang nghiền ép sinh mạng. Trong một thoáng sơ hở, một luồng khí độc chạm vào cánh tay Băng Vân. Cơn đau bỏng rát lan khắp, rồi dần dần biến thành một luồng lạnh buốt chạy dọc kinh mạch. Nàng cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng đôi mắt vẫn bừng lên sát ý. Ở bên ngoài Vô Tình Cốc, Liễu Thanh Hoài ngồi bất an dưới màn đêm. Lửa trong lòng nàng cháy rực từng khắc trôi qua. Cuối cùng, nàng lấy ra một chiếc lọ ngọc. Bên trong là viên dược hoàn nàng đã âm thầm điều chế nhiều ngày – thứ thuốc duy nhất có thể kìm hãm độc khí của Vô Tình Cốc. Bàn tay Thanh Hoài run nhẹ, nhưng ánh mắt lại kiên định. Nàng biết, chờ đợi đồng nghĩa với mất đi. “Băng Vân… ta không thể để nàng đơn độc.” Nàng đứng dậy, lao vào màn đêm, tiến thẳng vào Vô Tình Cốc.
« Trước Sau »