Băng Vân Thanh Hoài: Truyện Bách Hợp Cổ Trang Hay Nhất | Sát Thủ & Thần Y | Ngọt Sủng

Chương 8: Cứu Rỗi Nơi Quỷ Cốc
« Trước Sau »
Bóng đêm phủ kín, từng ngọn đèn dầu trong Vô Tình Cốc lắc lư lay động, soi chiếu những hành lang dài rợn ngợp. Liễu Thanh Hoài lặng lẽ bước vào. Nàng không có kiếm, cũng chẳng có võ công, chỉ mang theo kiến thức y thuật và một trái tim quả cảm. Trên đường đi, nàng lặng lẽ tung ra thứ bột thuốc do chính mình điều chế – hỗn hợp của vài loại thảo dược gây tê liệt thần kinh. Mùi hương thoảng qua, những tên lính gác lần lượt loạng choạng, ngã gục trong im lặng. Mỗi bước nàng tiến sâu vào, tiếng kim loại va chạm càng vang dội. Nàng nín thở, tim đập dồn dập. “Băng Vân…” – nàng khẽ gọi thầm trong lòng, rồi chạy theo tiếng kiếm. Cuối cùng, nàng thấy Tạ Băng Vân đang quỳ gối, mồ hôi thấm đẫm, cánh tay run rẩy vì trúng độc. Đối diện nàng là nữ nhân áo đen, quạt sắt tung ra từng đòn kịch độc, giọng cười lạnh như gió từ địa ngục. “Ngươi nghĩ có thể cứu được nó sao?” – Ả nhếch môi, giọng mỉa mai. – “Độc của ta, thiên hạ không có thuốc giải!” “Không có gì là không thể giải!” – Liễu Thanh Hoài hét lên, lao tới. Bàn tay run rẩy nhưng dứt khoát, nàng rút kim châm cứu, điểm mạnh vào huyệt đạo trên cánh tay Băng Vân. Tạ Băng Vân giật mình, rồi cảm nhận một luồng khí nóng lan ra, ngăn chặn phần nào khí độc ăn mòn gân mạch. Đôi mắt nàng mở to, nhìn thấy gương mặt Thanh Hoài giữa khói sương mờ ảo – bình thản, kiên định, sáng rực như ánh trăng đêm. “Băng Vân, hãy đứng dậy!” – Thanh Hoài siết chặt tay nàng. – “Ta ở đây. Nàng không đơn độc!” Nói rồi, Thanh Hoài tung ra một lọ nhỏ, bên trong chứa bột thuốc màu trắng xám. Lọ vỡ tung, làn bụi phả ra, bám lên áo đen. “Thuốc… gì vậy?” – Ả ta gào lên, cảm giác tê buốt khắp cơ thể. “Là thứ độc do chính tay ta điều chế.” – giọng Thanh Hoài run nhưng đầy phẫn nộ. – “So với những đau đớn ngươi đã gieo cho dân lành, nỗi đau này… chẳng thấm vào đâu!” Nữ nhân áo đen gầm lên, vung quạt sắt, lao thẳng về phía Thanh Hoài. Khoảnh khắc ấy, Tạ Băng Vân đứng bật dậy, gom hết tàn lực, vung kiếm. Ánh thép lóe sáng, xuyên thẳng vào ngực đối thủ. Một tiếng thét xé toạc màn đêm. Quạt sắt rơi xuống đất, âm vang lạnh lẽo. Nữ nhân áo đen ngã xuống, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc – không ngờ kẻ không biết võ công lại có thể khiến bà ta thất bại. “Ngươi… đã thắng…” – giọng bà ta tắt dần, rồi chìm vào tĩnh lặng vĩnh hằng. Kiếm rơi khỏi tay. Tạ Băng Vân khụy xuống, kiệt sức. “Băng Vân!” – Thanh Hoài lao tới, ôm chầm lấy nàng, nước mắt rơi xuống gương mặt nhợt nhạt kia. “Ta… không sao.” – Băng Vân thì thào, hơi thở yếu ớt. – “Có ngươi… ta không sao.” Hai người dìu nhau rời khỏi Vô Tình Cốc. Trên đường, họ lần lượt mở khóa giam, giải thoát cho những dân lành bị bắt giữ. Tiếng khóc hòa cùng tiếng gọi “cứu mạng” vang vọng cả đêm đen. Khi ánh bình minh đầu tiên rọi xuống, Băng Vân mở mắt. Nàng thấy Thanh Hoài ngồi cạnh, nắm chặt tay mình, mỉm cười dịu dàng. “Chúng ta… đã thắng.” – Băng Vân khẽ nói. Thanh Hoài gật đầu, giọt lệ long lanh trong nụ cười. “Đúng. Chúng ta đã thắng.” Trong ánh sáng ban mai, hai người nhìn nhau. Bên kia vực thẳm của hận thù và máu lửa, họ đã tìm thấy một lối đi mới – một cuộc đời khác, nơi không còn bóng tối vây quanh.
« Trước Sau »