Băng Vân Thanh Hoài: Truyện Bách Hợp Cổ Trang Hay Nhất | Sát Thủ & Thần Y | Ngọt Sủng
Chương 9: Bình Yên Nơi Ngôi Làng Nhỏ
Sau trận chiến ở Vô Tình Cốc, Tạ Băng Vân và Liễu Thanh Hoài trở về ngôi làng nhỏ. Họ đã cứu sống những người dân bị bắt, và chính quyền đã tiêu diệt hoàn toàn Vô Tình Cốc.
Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng mọi thứ đã khác trước. Tạ Băng Vân đã cất kiếm, từ bỏ danh xưng sát thủ "Nguyệt Ảnh". Nàng chỉ còn là Tạ Băng Vân – một con người bình thường, sống cuộc đời bình yên.
Một buổi sáng, Tạ Băng Vân ngồi trước sân, nhìn Liễu Thanh Hoài tỉ mỉ phơi từng loại thảo dược. Nàng nhớ về những ngày đầu đặt chân đến ngôi làng này – lúc ấy, nàng lạnh lùng và cảnh giác đến mức chẳng ai dám lại gần. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, mình sẽ được sống trong sự bình yên như thế.
Liễu Thanh Hoài quay lại, nở một nụ cười dịu dàng với Tạ Băng Vân. "Nàng đang nghĩ gì vậy?"
"Ta đang nghĩ… ta đã thay đổi nhiều lắm," Tạ Băng Vân khẽ nói. "Từ một sát thủ chỉ biết giết chóc, ta đã học được cách yêu cuộc sống."
"Không phải nàng thay đổi," Thanh Hoài mỉm cười, "Mà nàng đã tìm thấy chính mình."
Tạ Băng Vân nắm lấy bàn tay Liễu Thanh Hoài. "Cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi, có lẽ ta sẽ mãi không tìm thấy con người thật của mình."
"Chúng ta đã tìm thấy nhau," Thanh Hoài đáp, ánh mắt dịu dàng như rót vào tim.
Hai người cùng nhau làm việc, chăm sóc dân làng. Tạ Băng Vân dùng võ công để bảo vệ nơi này, còn Liễu Thanh Hoài dùng y thuật cứu người. Họ là một cặp đôi hoàn hảo: một bên là kiếm, một bên là thuốc.
Một buổi tối, hai người cùng ngồi ngắm trăng.
"Ngươi có muốn đi đâu đó không?" Tạ Băng Vân hỏi. "Chúng ta có thể đi khắp nơi, làm bất cứ điều gì mình thích."
Liễu Thanh Hoài mỉm cười, dựa đầu vào vai Tạ Băng Vân. "Ngươi chính là nơi ta muốn đến nhất."
Một thời gian sau, họ rời làng, ngao du giang hồ, vừa hành y vừa trừ ác.
Con đường phía trước còn dài, nhưng giờ đây họ không còn sợ hãi. Họ có nhau – và đó là điều quan trọng nhất.