Học Viện Nữ Quan Lộn Xộn: Kết Cục Bất Ngờ Của Thiên Kim Quậy Phá

Chương 18: Lời Hứa Bên Nhau (Chương Cuối)
« Trước Sau »
Khi tìm lại được nhau, Như Ý và Vân Hạ không quay về học viện ngay lập tức. Họ biết, đã đến lúc phải dừng trốn chạy. Vì vậy, cả hai cùng nhau đến thẳng gia tộc họ Lạc. Lần này, họ không đến để xin tha thứ — mà để chiến thắng. Lạc lão gia, vừa trông thấy con gái, lửa giận bùng lên. “Con còn dám về đây sao? Con nghĩ ta sẽ để con tùy tiện làm ô nhục danh dự của gia tộc ư?” Ông quát lớn, ra lệnh cho vệ sĩ lập tức áp giải Vân Hạ. Nhưng Vân Hạ không còn là cô gái bồng bột, né tránh như trước. Cô bình tĩnh bước lên, mắt đối diện cha mình, giọng chắc nịch: “Cha, con trở về không phải để chịu phạt. Con trở về… để đưa ra một thỏa thuận.” Như Ý siết chặt tay Vân Hạ, ánh mắt kiên định như muốn nói: Mình sẽ cùng cậu đi đến cùng. “Thỏa thuận?” Lạc lão gia bật cười khẩy. “Con lấy tư cách gì mà thỏa thuận với ta?” “Tư cách của thành tích, thưa cha.” Vân Hạ đáp dõng dạc. “Nếu con có thể đỗ đầu trong kỳ thi cuối cùng của học viện và được sắc phong vào triều, cha sẽ không còn can thiệp vào hôn sự của con nữa. Cha phải chấp nhận mọi quyết định của con.” Cả đại sảnh im phăng phắc. Một kẻ nghịch ngợm, ngổ ngáo như Vân Hạ mà dám tuyên bố sẽ bước chân vào quan trường? Với mọi người, đó chẳng khác gì một trò cười. Nhưng chính vì thấy điều đó bất khả thi, Lạc lão gia gật đầu ngay lập tức. Ông tin chắc con gái mình sẽ thất bại thảm hại, và khi ấy ông sẽ danh chính ngôn thuận gả nó đi. “Được. Ta chờ xem con làm được gì.” … Từ ngày đó, Như Ý và Vân Hạ mang trong mình một quyết tâm mới. Họ không chỉ học để vượt qua, mà học để chiến thắng. Như Ý nghiêm túc, thông minh, cẩn trọng; Vân Hạ sáng tạo, lém lỉnh, phá cách. Hai người như hai mảnh ghép đối lập, nhưng khi kết hợp lại thì hoàn hảo đến không ngờ. Ngày thi cuối cùng cũng đến. Không khí trong học viện căng như dây đàn. Như Ý làm bài xuất sắc, như mọi người đều đoán trước. Nhưng ánh mắt cả học viện đều dồn vào Vân Hạ — kẻ mà ai cũng cho rằng sẽ vấp ngã. Cô ngồi ngay ngắn, tay viết từng dòng chữ chắc nịch, gương mặt tỏa ra sự bình thản lạ thường. … Khi kết quả được công bố, cả học viện lặng đi. Phương Như Ý đạt thủ khoa, điều không ai bất ngờ. Nhưng tiếng xôn xao bùng lên khi tên của Lạc Vân Hạ được xướng lên ở vị trí thứ hai. Bài luận của cô — táo bạo, phá cách nhưng đầy sức thuyết phục — được triều đình đặc cách sắc phong. Ngay tại sảnh lớn, trước sự chứng kiến của toàn bộ học viện, Lạc lão gia chết lặng. Ông không tin nổi vào tai mình. Cả đời ông nghĩ con gái chỉ biết gây rắc rối, vậy mà hôm nay… nó đã chiến thắng theo cách ông không thể ngờ. Vân Hạ bước đến, nắm lấy tay Như Ý, ngẩng cao đầu nhìn cha mình. “Cha, con đã giữ đúng lời hứa. Con đã tìm thấy con đường của riêng mình. Con đường đó không chỉ có một mình con… mà còn có cả cô ấy.” Như Ý siết chặt tay Vân Hạ, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết. Cả sảnh đường im phăng phắc. Cuối cùng, Lạc lão gia thở dài, lửa giận tan biến. Ông nhận ra, dù có bao nhiêu lễ nghi và quy tắc, ông cũng không thể ngăn cản được hai trái tim đã chọn nhau. Từ hôm ấy, cuộc đời của Phương Như Ý và Lạc Vân Hạ chính thức sang trang. Họ không còn bị ràng buộc bởi những khuôn mẫu gò bó. Họ sẽ sống một cuộc đời “lộn xộn” nhưng tự do, hạnh phúc, và rực rỡ — cùng nhau.
« Trước Sau »