Trọng Sinh Yêu Nàng - Bách Hợp Cổ Đại, Trùng Sinh, Ngọt Sủng
Chương 1
Chương 1-1: Tiết tử
"Uyển Uyển...... Uyển Uyển......" Người trên giường không ngừng lẩm nhẩm trong miệng, từ từ mở mắt ra.
Nghe được tiếng vang, ngoài cửa một thân ảnh chợt tiến vào rất nhanh, đặt thang dược bưng trên tay lên bàn, vội vàng đi đến bên giường.
"Thanh Dương tỷ tỷ...... Thanh Dương tỷ tỷ......" Nữ tử nhìn người trên giường, rõ ràng đã tỉnh rồi, nhưng tựa hồ ánh mắt không có tiêu điểm, một mảng mê man.
Nghe được thanh âm Sư Thanh Dương xua mi tâm nhắm mắt lại, ngồi dậy. Nữ tử đỡ nàng đặt gối đầu sau lưng nàng, để nàng dựa vào đầu giường thoải mái hơn. Sư Thanh Dương chỉ cảm thấy đầu một mảng hỗn loạn, tựa hồ có vô số người kêu rống trong đầu, ồn đến nàng không được an tâm.
Tay vừa chạm lên huyệt thái dương định nhu nhu cho bản thân, một đôi tay thanh lương
(mát lạnh)
đã chầm chậm nhu lên, xúc cảm ngón tay này chính là tương tự như của người kia trong ký ức vậy. Nhớ tới người kia, tâm Sư Thanh Dương lại một trận đâm nhói, sẽ không còn được thấy người kia nữa. Cảm giác được chua xót trong mắt, Sư Thanh Dương nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, không thể khóc, đại tỷ bọn họ lo lắng đủ rồi. Tứ tiểu thư, Tứ chủ tử của Sư gia, ngạo nhiên như mai* thì không nên như thế, bi thống đã một năm, nên đứng lên đi thôi: "Uyển Uyển......" Gọi ra danh tự kia, Sư Thanh Dương cảm giác tâm mình lại đau rồi.
[Cây mai được tạo dáng, thường ngạo nghễ]
"Thanh Dương tỷ tỷ?" Sư Thanh Uyển kỳ quái hôm nay Thanh Dương tỷ tỷ bị sao vậy? Sao cứ mãi gọi mình?
Nghe được thanh âm kia, Sư Thanh Dương mãnh liệt quay đầu lại. Lúc nãy nghe được cho rằng là huyễn thính (
nghe ảo
), hiện tại nhìn thấy gương mặt kia, Sư Thanh Dương ngây người ra, thật nhiều thứ xẹt qua đầu nàng, ánh mắt có chút mê hoặc, cuối cùng định ở trên mặt người kia.
"Uyển Uyển......" Đưa tay xoa mặt người kia, nàng cho rằng tay mình sẽ run, nhưng thực tế tay đưa ra rất bình ổn. Gương mặt hồn khiên mộng nhiễu* này, Sư Thanh Dương đưa tay kéo người xuống, ôm vào trong ngực, đầu kê trên vai người kia, khóc ra. Từ khi mất đi người này, cả một năm trời, mình không khóc không cười, đại tỷ nói cần phát tiết ra mới tốt, nhưng mình khóc không ra nổi. Hiện tại ở trong mộng chân thực đến đáng sợ này, rốt cuộc lại ôm được người này, sau lần này liền thật buông xuống đi.
[chỉ điều khiến người không yên, hồn như bị dắt đi, vào mộng cũng bị quấy nhiễu]
"Thanh Dương tỷ tỷ?" Sư Thanh Uyển nhìn người ôm mình khóc lên, có điểm không biết làm sao, luôn là người này an ủi mình lúc mình khóc lên, hiện tại ngược lại mình lại không biết nên làm gì an ủi nàng. Chần chừ một lúc, đưa tay ôm lại người khóc lên kia, vỗ nhè nhẹ.
Người khóc vì động tác vỗ nhẹ của người kia mà thân thể đột nhiên cứng người lại, sao lại chân thực như vậy? Vỗ nhẹ này cảm giác quá mức chân thực, thanh âm hô hoán bên tai mình đó cũng quá chân thực, thậm chí bên tai cảm giác được nhiệt khí người kia thở ra vì gọi mình. Sư Thanh Dương đẩy mạnh người kia ra, tay nắm thật chặt vai người nọ.
"Uyển Uyển?" Sư Thanh Dương nhẹ tiếng gọi ra, không dám lớn tiếng, sợ đây là mộng, không cẩn thận cái liền tỉnh mất.
"Thanh Dương tỷ tỷ, làm sao vậy?" Sư Thanh Uyển vì bị đẩy ra vừa rồi mà còn đang thất lạc trong tâm, nghe thấy Sư Thanh Dương gọi mình, có chút nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy kích động, cuồng hỉ (
mừng như điên
), không thể tin được ở trong mắt đối phương.
"Thanh Dương tỷ tỷ, ta bưng dược tới đây cho người." Thấy Sư Thanh Dương chỉ nhìn mình động cũng không động một cái, Sư Thanh Uyển mở miệng nói, liền định đứng dậy bưng dược vừa nãy đặt trên bàn qua đây. Nhưng Sư Thanh Dương phảng phất như không nghe thấy, vẫn nắm thật chặc bờ vai nàng, hơn nữa khí lực còn càng lúc càng lớn, đau đớn khiến nàng bất giác nhíu nhíu mi.
Nhìn thấy Sư Thanh Uyển nhíu mi, Sư Thanh Dương tựa hồ rốt cuộc đã hồi thần lại (
phục hồi tinh thần
), buông tay nắm vai Sư Thanh Uyển ra. Nhìn Sư Thanh Uyển đứng dậy đi về phía bàn, bưng dược lại quay lại, ngồi ở bên giường, dùng muỗng quấy đều dược trấp (
nước lỏng
) hắc hồ hồ. Đợi được dược trấp hơi hơi nguội chút mới múc một muỗng đưa đến bên miệng Sư Thanh Dương. Sư Thanh Dương vô thức hé miệng ra, dược trấp vừa vào miệng, lông mày liền nhăn lại. Cũng nhờ một miệng dược đắng này, Sư Thanh Dương phản ứng lại*.
[chỉ người đang chú ý việc khác không để ý tình hình xung quanh hoặc chưa hiểu rõ tình hình, tới lúc thích ứng được thì gọi là 'phản ứng lại']
Không đúng, trong mộng sẽ không chân thực như vậy, cay đắng đầy miệng đề tỉnh nàng – đây không phải là mộng!
Hiện tại mới nhìn kỹ người bên cạnh kia, non nớt hơn trong ấn tượng, người kia trong ấn tượng đã rất nhiều năm không gọi mình là 'Thanh Dương tỷ tỷ' rồi, luôn là 'Tứ chủ tử, Tứ chủ tử'.
Nhìn quanh tứ phía, là gian phòng của mình, nhưng lại cảm giác có chút gì đó không giống. Nhìn thứ có điểm quen mắt ở trên tường đối diện.
Đó là một bức họa sơn thủy, là Sư Thanh Uyển năm mười hai tuổi đó tự thân họa, họa rất xấu, vì khích lệ nàng mà vẫn luôn treo trong phòng mình, chỉ là nàng nhớ tới, bức họa này từ sau khi mình mười sáu tuổi mê đắm Trác Văn Thiến, Trác Văn Thiến có lần đến gian phòng mình khiến mình đổi đi, treo một bức chân dung tự họa của nàng ta.
Hiện tại sao lại xuất hiện ở đây?
Nàng hít một hơi thật sâu, nhìn về phía người bên cạnh kia, nhìn rất tỉ mỉ, không buông tha từng chút từng tí nào.
"Uyển Uyển, ngươi bao lớn rồi?"
"Mười bốn." Sư Thanh Uyển thấy Sư Thanh Dương liên tục nhìn nàng chằm chằm, có chút e lệ né né đầu qua, hiên tại lại còn nghe thấy Thanh Dương tỷ tỷ hỏi mình bao lớn nữa, hôm nay Thanh Dương tỷ tỷ bị sao vậy? Tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn đáp lại.
"Mười bốn...... Mười bốn...... Cư nhiên là mười bốn, sao đến bốn năm trước rồi......" Sư Thanh Dương cười lẩm nhẩm, nhưng nước mắt lại chảy ra không ngừng.
Nhìn thấy Sư Thanh Dương rơi lệ, Sư Thanh Uyển vội vã kéo y tụ lên thay nàng lau nước mắt.
Nhìn người nỗ lực thay mình lau nước mắt, Sư Thanh Dương nhắm mắt lại.
Người vì cứu mình mà chết đi đó, người bị mình không ngừng cô phụ nhưng một lòng vì mình đó, người lẽ ra không nên ở đây đó, hiện tại thời gian lui lại, để ta làm lại một lần nữa, cảm tạ lão thiên (
ông trời
) để ta có thể yêu nàng thật tốt!
Uyển Uyển của ta.
Chương 1
Từ khi tỉnh lại đến hiện tại đã hai ngày, Sư Thanh Dương cũng từ từ làm rõ dòng suy nghĩ của mình. Hiện tại mình mười sáu tuổi, về bốn năm trước, tỉnh lại lần do mình bị thương hàn. Phải a, ngày sinh thần mười sáu tuổi đó, mình ra ngoài chơi, sau đó ngoài dự liệu nhận thức Trác Văn Thiến, cũng là khi đó vì cứu Trác Văn Thiến mà dẫn tới mình nhảy vào sông giữa mùa đông rét, do đó dẫn đến thương hàn. Hiên tại ngẫm lại hẳn là từ lần gặp mặt bắt đầu đều là âm mưu của Trác gia. Từng bước từng bước, chỉ vì xáo trộn Sư gia. Mình kiếp trước liền tiến vào cạm bẫy của Trác Văn Thiến, cuối cùng bị thiết kế đường ngộ hiểm trên một lần phân bộ thương hội, mà Uyển Uyển cũng chính vì khi đó cứu mình mà rơi xuống vách núi......
Sư gia trên kinh, là phú thương đệ nhất Đông Dương quốc. Sư Thanh Y đại đương gia*, cũng chính là đại tỷ. Dùng thân nữ tử, giữa thiên hạ nam nhân đó đánh ra một phiến đất trời. Một mình gánh cả ba muội muội. Gian khổ trong đó người khác không biết, nhưng tự các tỷ muội trong nhà đều biết.
[người quản lý và đứng đầu trong nhà, thường là người lớn nhất nhà]
"Thanh...... Tứ chủ tử, Trác tiểu thư tới thăm người đó, muốn để nàng ta vào chứ?" Sư Thanh Uyển từ bên ngoài tiến vào hỏi, cắt ngang hồi ức của Sư Thanh Dương.
"Uyển Uyển, lại đây." Sư Thanh Dương nửa tựa vào đầu giường, ngoắc ngoắc tay với Sư Thanh Uyển mới vào.
"Vâng." Sư Thanh Uyển nghe lời đi tới cách giường còn cự ly một thước, dừng lại.
"Tới thêm chút nữa." Nhìn Sư Thanh Uyển đi tới cách giường không xa liền dừng lại, trong tâm thở dài bất đắc dĩ, cũng trách chính mình, lúc nhỏ Uyển Uyển thân cận mình nhiều, hiện tại đều bị tổng quản dạy hư rồi, cái gì mà chủ tử là chủ tử, hạ nhân là hạ nhân, phải phân rõ ràng. Nếu mình sớm chút để tâm tới Uyển Uyển, cũng sẽ không dẫn tới hai người phân cách như vậy.
Nghe Sư Thanh Dương nói, Sư Thanh Uyển ngẩng đầu nhìn nhìn Sư Thanh Dương ngồi tựa vào đầu giường, trong mắt đối phương bình tĩnh không gợn sóng, vẻn vẹn chỉ là ôn nhu nhìn mình. Cúi đầu tranh đấu trong tâm một hồi, vẫn là nhấc chân tới gần một chút, gần đến chân đụng tới mạn giường.
"Uyển Uyển, Ngồi xuống đi." Sư Thanh Dương đưa tay kéo tay Sư Thanh Uyển, để nàng ngồi bên giường, sau đó vươn tay ôm lấy nàng. Vẫn là cảm giác ôm trong lòng chân thực, tuy rằng đã xác định mình về lại bốn năm trước, nhưng vẫn sợ đây là mộng cảnh.
Sư Thanh Uyển đang được ôm lấy mà trong nháy mắt thân thể cứng lại, sau đó chầm chậm thả lỏng, để người trên giường có thể dựa vào càng thêm thoải mái chút.
"Uyển Uyển sao không gọi ta Thanh Dương tỷ tỷ nữa, không thích ta sao? Hôm trước còn gọi mà, Thanh Dương tỷ tỷ thật thương tâm......" Sư Thanh Dương gối lên vai Sư Thanh Uyển tát kiều ( làm nũng) nói, lúc nói chuyện đối diện với cổ của Sư Thanh Uyển, cái cổ mẫn cảm đã dựng từng hạt từng hạt tròn nho nhỏ.
Cảm giác cổ ngưa ngứa, Sư Thanh Uyển rụt rụt cổ, muốn né ra, hiện tại tư thế của hai người khiến tim nàng bất giác đập nhanh hơn. Nhưng Sư Thanh Dương lại không có thả nàng ra, trái lại ôm lấy, gò má nàng ấy cọ tới cọ lui nơi cổ của nàng.
"Tứ chủ tử, là đại chủ tử phân phó." Đành nhịn xuống, Sư Thanh Uyển chỉ có thể bảo trì tư thế ái muội hồi đáp câu hỏi của Sư Thanh Dương.
Phải a, kỳ thực Sư Thanh Dương biết, từ lúc nàng bốn tuổi nói với đại tỷ muốn giống tỷ tỷ, thời khắc đó đại tỷ liền cho mình hai thân phận. Đại tỷ bảo người gọi mình là Tứ chủ tử, không phải Tứ tiểu thư không phải Tứ thiếu gia, chỉ là vì nghe nhìn lẫn lộn. Thế đạo quá không công bình với nữ nhân, kinh thương là cần xuất đầu lộ diện, nếu như có thể, đại tỷ vẫn là hy vọng mình có thể duy trì thân phận Tứ tiểu thư, ở ngoài là Tứ chủ tử. Cứ vậy đợi ngày nào đó không cần nữa mình có thể yên lành gả đi ra. Mà hiện tại mình có hoàn toàn bỏ qua Tứ tiểu thư, quyết định là Tứ thiếu gia, không biết đại tỷ biết rồi sẽ nghĩ thế nào đây?
"Uyển Uyển, vậy ngươi gọi ta Thanh Dương được rồi." Sư Thanh Dương vẫn tiếp tục cọ trên cổ Sư Thanh Uyển, ngẫu nhiên còn dùng chót mũi ngửi ngửi tại y lĩnh (cổ áo). Ai....... Uyển Uyển thật thơm.
"Tứ chủ tử là Tứ chủ tử, không thể gọi danh tự." Sư Thanh Uyển bị động tác của Sư Thanh Dương trêu tới thông hồng cả mặt, lại không dám cường hành tránh thoát khỏi ôm ấp của Sư Thanh Dương, chỉ có thể tận lực nghiêng đầu tránh né động tác của Sư Thanh Dương.
Cảm giác được kiên trì trong ngữ khí của Sư Thanh Uyển, Sư Thanh Dương cũng không tiếp tục khăng khăng vấn đề xưng hô. Sư Thanh Dương buông động tác ôm ấp Sư Thanh Uyển ra, để nàng mặt đối mặt với mình, sau đó từ từ dựa lại, nằm xuống vị trí thoải mái, chậm rãi mở miệng nói: "Uyển Uyển, sinh thần của ta ngươi không tặng lễ vật cho ta à? Ta lại rất mong chờ lễ vật của Uyển Uyển đó...... Ngươi xem lúc sinh thần ta cũng qua không tốt đó, Uyển Uyển bồi thường cho ta, có được không?"
"Nhưng mà ta không chuẩn bị......" Hoàn toàn không có chú ý tới ý dụ dỗ trong câu nói của Sư Thanh Dương, Sư Thanh Uyển ngốc nghếch nói, còn rất hối hận mình không chuẩn bị lễ vật cho Sư Thanh Dương.
"Thứ ta muốn Uyển Uyển có, ngươi cho ta là được, được chứ." Sư Thanh Dương hơi hơi hạ thấp đầu, giương mắt lên, còn nháy nháy mắt, vậy mà giả bộ khả ái lên!
"Được, ta cho người!" Hoàn toàn bị Sư Thanh Dương 'giết' trong nháy mắt, Sư Thanh Uyển cứ vậy mà đáp ứng.
"Uyển Uyển tốt nhất mà." Lại vươn tay ôm Sư Thanh Uyển vào ngực, gò má cọ tới cọ lui nơi cổ Sư Thanh Uyển. Còn chưa phản ứng lại biểu tình vừa rồi, Sư Thanh Uyển đột nhiên lại bị ôm lấy, còn bị cọ sát, gò má lại nhiễm mây hồng. Tựa hồ cảm nhiễm sự khoái nhạc của Sư Thanh Dương, cũng đưa tay ôm lấy eo của Sư Thanh Dương, dựa gần tới.
Sư Thanh Dương rất hy vọng thời gian ở chớp mắt này, nhưng ngoài cửa lại vang lên thanh âm rất không thích hợp của Sư Cửu.
"Tứ chủ tử, Sư hộ vệ có tới đây gọi ngài chứ? Trác tiểu thư tại đại sảnh đợi người đã lâu rồi." Nghe được thanh âm của Sư Cửu, Sư Thanh Uyển rất nhanh tránh thoát ra khỏi lồng ngực Sư Thanh Dương, biểu tình đạm mạc đứng một bên, lúc này mới nhớ ra mục đích mình tiến vào.
Nhìn thấy Sư Thanh Uyển lại khôi phục thành dạng mặt không biểu tình, Sư Thanh Dương rất muốn gọi Sư Cửu vào đánh cho một trận đó! Bầu không khí thật tuyệt a!
"Biết rồi, chút nữa sẽ qua." Đuổi Sư Cửu đi, Sư Thanh Dương đứng dậy khỏi giường, định chỉnh cái đi chào hỏi nói chuyện với Trác Văn Thiến. Mình nên hồi báo nàng ta thế nào đây*? Nhếch miệng trào phúng.
[Kiểu như nên nói chuyện sao với nàng ta, mà cũng kiểu làm thế nào trả thù kiếp trước với nàng ta]
Thấy sau khi Sư Thanh Dương nghe Sư Cửu nói thì lập tức đứng dậy chỉnh lại mình, Sư Thanh Uyển cũng đi tới y quỹ lấy y phục Sư Thanh Dương muốn mặc ra, giúp nàng thay.
Vuốt vuốt y giác, hết thảy đều xong rồi, một thân hắc tử bộ dạng công tử thiên thiên trọc thế*, y biên thêu kim tuyết tăng thêm một phần quý khí.
['trọc thế' chỉ thời đại đen đối hay thế gian hỗn loạn]
"Tứ chủ tử muốn đi gặp Trác tiểu thư sao?" Sau khi hết thảy đều đã thỏa đáng, tay Sư Thanh Uyển còn đặt nơi y lĩnh của Sư Thanh Dương, tựa hồ còn muốn vuốt thêm cho phẳng chút. Bởi vì chiều cao thấp hơn Sư Thanh Dương một chút, từ góc độ của Sư Thanh Dương liền cảm thấy có vị đạo sở sở khả liên (điềm đạm đáng yêu).
"Uyển Uyển không muốn ta đi sao?" Hai người liền tư thế mặt đối mặt, Sư Thanh Dương trực tiếp ôm người vào lòng.
"Không có." Sư Thanh Uyển chôn mặt trong lòng Sư Thanh Dương, thanh âm nói chuyện có chút muộn muộn*, nhưng tay lại nắm chặt y liệu trong tay.
[tả tình trạng buồn chán, khó chịu, có khi còn pha lẫn bực dọc]
"Uyển Uyển đã nắm nhăn y phục ta vậy, không muốn ta đi nói thẳng là được rồi, không cần ngại đâu." Sư Thanh Dương cười khẽ, rõ ràng không hy vọng mình đi, còn không thừa nhận, tâm tư tiểu nữ hài a......
Nghe được Sư Thanh Dương nói vậy, Sư Thanh Uyển mới ý thức được mình vậy mà nắm thật chặc y phục Tứ chủ tử, ở trong lồ ng ngực Tứ chủ tử. Muốn tránh thoát ra lại phát hiện cánh tay Sư Thanh Dương vòng lấy mình thật chặc.
"Không có!" Ngọ ngoạy một hồi phát hiện không ra được, càng chọc nổi lên tính khí.
Nha! Thẹn quá thành nộ rồi, Sư Thanh Dương câu khóe miệng, Uyển Uyển thật khả ái a... Gặp Trác Văn Thiến khiến Uyển Uyển mất hứng, vậy thì không đi là được. Liền nói: "Uyển Uyển không muốn ta đi vậy ta không đi đâu. Chúng ta đi thư phòng, ta tiếp tục dạy ngươi họa họa."
"Sư Cửu, đi nói với Trác tiểu thư thân thể ta không khỏe, bảo nàng ta về đi." Sư Thanh Dương dắt Sư Thanh Uyển đi trên đường hướng thư phòng, thuận tiện phân phó với Sư Cửu ở ngoài cửa.