Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo

Chương 1: Tiên Nữ Hậu Đậu và Ma Chú Liên Tâm
« Trước Sau »
Trong Vạn Pháp Các – nơi quy tụ những pháp tu kiệt xuất nhất Cửu Thiên – có một tòa tháp cao chọc trời, được bao phủ bởi tầng tầng trận pháp kiên cố. Tòa tháp ấy không dùng để giam cầm yêu ma, mà là phòng thí nghiệm riêng của Tô Mộc Diên – vị tiên tử nổi tiếng tài hoa, nhưng đôi tay lại hậu đậu đến mức có thể biến một nhành hoa thành, con lợn biết bay. Hôm nay, Mộc Diên đang dồn hết tâm trí luyện chế tiên dược Hồng Trần Tình Thủy, phương thuốc được cho là có thể giữ cho người tu đạo không lạc lối giữa bụi hồng trần. Cô run run đặt từng loại dược liệu vào đỉnh lô, như thể chỉ cần mạnh tay một chút thôi là sẽ làm vỡ cả hạt ngọc. "Chỉ còn một giọt chân long huyết nữa là xong!" – cô lẩm bẩm, nâng chiếc lọ thủy tinh sáng rực trong tay. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, một con chuồn chuồn lửa bất ngờ lượn qua. Theo phản xạ, cô đưa tay xua nó đi. "Ối!" – tay run một cái, lọ chân long huyết an toàn, còn cả bình Hỗn Nguyên Thủy cực hiếm thì, đổ thẳng vào đỉnh lô. "OÀNH!" – một tiếng nổ rung chuyển cả tòa tháp. Ngọn lửa bùng cao, khói đặc cuồn cuộn. Một luồng linh quang lam nhạt lao vút ra cửa sổ, để lại Tô Mộc Diên ngã phịch xuống nền, mặt mũi lấm lem, chỉ còn biết chớp chớp mắt nhìn theo ánh sáng đang biến mất. Cùng lúc ấy, trên đỉnh Vô Tình Phong, Mộ Dung Sương – nữ Kiếm Thánh lạnh lùng, lẫy lừng khắp tu tiên giới – vừa dồn toàn lực tung kiếm, chém vỡ sừng yêu thú khát máu. Con quái vật gầm lên đau đớn rồi tháo chạy, để lại vũng máu đen kịt. Đúng khi nàng định truy kích, luồng linh quang lam nhạt kia từ trời giáng xuống, bao trùm lấy thân thể nàng. Chưa kịp né tránh, một luồng khí ấm áp lạ thường đã len lỏi vào cơ thể. Không đau, chỉ như có dòng điện nhè nhẹ chạy qua. Yêu thú nhân cơ hội trốn thoát. Mộ Dung Sương nghiến răng, giận dữ siết chặt kiếm. "Cái quái gì thế này?!" Vừa dứt lời, thân thể nàng bỗng mất kiểm soát. Đôi chân vốn vững chãi như bàn thạch nay lại bước loạn, như có sợi dây vô hình kéo đi. Nàng vùng vẫy nhưng bất lực, từng bước, từng bước bị dẫn thẳng tới Vạn Pháp Các. Ở phía trước, Tô Mộc Diên luống cuống chạy ra đón. Mái tóc còn vương tro bụi, khuôn mặt lấm lem khói, ánh mắt tràn đầy áy náy. "Ta, ta xin lỗi!" – cô lí nhí, "Ta vô tình làm hỏng một đạo tiên phù, nó, nó đã liên kết chúng ta lại rồi." Ánh lam nhạt trên tay hai người lóe sáng, hóa thành sợi quang tuyến mảnh mai mà ràng buộc. Mộ Dung Sương – người xưa nay lạnh nhạt tựa băng tuyết – trong thoáng chốc lại không thể giữ nổi bình tĩnh. Khuôn mặt nàng thoáng biến sắc, bàn tay run nhẹ. Nàng hạ ánh mắt xuống sợi linh quang đang nối liền hai bàn tay, rồi ngẩng lên, giọng lạnh như sương phủ: "Ngươi, vừa làm cái trò gì vậy?!"
« Trước Sau »