Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo

Chương 10: Sự Hoàn Hảo Của Sự Điên Rồ
« Trước Sau »
Ánh trăng non vắt vẻo trên bầu trời Đồng Bằng Linh Thảo. Bên dưới gốc cổ thụ, Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên đang tiến hành công việc sửa chữa Lồng Đèn Giấy của Lăng Vân Tông — một nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản nhưng lại bị chi phối bởi Ma Chú Liên Tâm. Mộ Dung Sương cầm chiếc lồng đèn, ánh mắt lạnh băng tập trung cao độ. "Ngươi chắc chắn về nguyên tắc này không?" Nàng hỏi. Tô Mộc Diên ngồi đối diện, tay cầm kim chỉ. "Chắc chắn. Ta muốn khâu nó thật đẹp, vậy thì ta phải cố tình đâm thủng tay nàng." "Còn ta," Mộ Dung Sương hít một hơi sâu, gằn giọng, "ta muốn giữ nó thẳng, vậy thì ta sẽ cố tình làm rách lỗ hổng này thành một vết nứt lớn hơn." Và thế là, họ bắt đầu. Mộ Dung Sương dùng linh lực, nhẹ nhàng kéo giãn lỗ thủng trên lồng đèn, dồn ý niệm phá hoại vào hành động của mình. Đúng như dự đoán, khi ý niệm muốn xé rách tăng lên, ma chú can thiệp bằng cách làm cho bàn tay nàng trở nên vững chãi và cố định chiếc lồng đèn một cách hoàn hảo, giữ cho vết rách không hề nứt thêm một chút nào. Cùng lúc đó, Tô Mộc Diên đưa kim may tới. Nàng tập trung, dồn sức mạnh và linh lực vào mũi kim, nhắm thẳng vào ngón tay của Mộ Dung Sương. "Xoẹt!" Kim bay tới với tốc độ cực nhanh, nhưng chỉ cách da thịt Mộ Dung Sương một sợi tóc thì Ma Chú Liên Tâm lại phát huy tác dụng ngăn chặn sự tự hại. Cơ thể Mộ Dung Sương bị giật nhẹ một cái, đủ để ngón tay nàng xê dịch một chút, vừa vặn tạo ra một khe hở nhỏ. Mũi kim của Tô Mộc Diên bay lướt qua khe hở đó, xuyên qua mảnh giấy rách với độ chính xác tuyệt đối mà không hề chạm vào da thịt nàng. Họ tiếp tục như vậy, trong gần một khắc đồng hồ. Mộ Dung Sương: Dùng toàn bộ ý chí để bẻ cong chiếc lồng đèn, nhưng ma chú lại kéo căng linh lực, biến đôi tay nàng thành một cái khung đỡ không thể lay chuyển. Tô Mộc Diên: Hết lần này đến lần khác, nàng cố tình đâm kim vào tay Mộ Dung Sương, và mỗi lần như vậy, ma chú lại can thiệp, biến đường kim thành một mũi thêu tinh xảo, kín đáo vá lại lỗ thủng. Cảnh tượng này trông vô cùng kỳ quái. Một nữ Kiếm Thánh cao ngạo đang cau có, cố gắng xé rách một vật phẩm giấy, còn một tiên nữ xinh đẹp thì lại đang ra sức đâm kim vào tay nàng. Đúng lúc Tô Mộc Diên kết thúc mũi khâu cuối cùng, "Tạch!" một tiếng, lồng đèn hoàn toàn được vá lại. Một luồng linh khí cổ xưa, thuần khiết tỏa ra, khiến hoa văn kiếm trên lồng đèn sáng rực. "Xong rồi!" Tô Mộc Diên reo lên, mồ hôi lấm tấm trên trán. Nàng nhìn tác phẩm của mình—đó là một mũi khâu hoàn hảo, không thể nhận ra đã từng có một lỗ rách. "Thấy không? Sự hoàn hảo của sự điên rồ!" Mộ Dung Sương nhìn chiếc lồng đèn, rồi nhìn Tô Mộc Diên. Nàng không thể phủ nhận: phương pháp này thật sự hiệu quả, nhưng quá mức phi lý. "Ngươi, ngươi thông minh hơn ta nghĩ." Tô Mộc Diên nhún vai, gương mặt đầy tự hào. "Ta là tiên tử mà! Chỉ là ta hay đói bụng thôi." Đột nhiên, từ phía bụi cây gần đó, hai người Phàm Giới mặc áo vải thô, đang vác củi, nhìn chằm chằm vào họ. "Này, vợ chồng kia," một người đàn ông lên tiếng với vẻ mặt kinh hãi. "Hai người đang làm gì vậy? Chúng ta thấy cô nương kia cứ cố gắng xé đồ, còn cô nương kia thì muốn đâm kim vào tay cô nương kia. Đáng sợ quá!" Mộ Dung Sương lập tức thu hồi Thanh Tuyệt Kiếm, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Tô Mộc Diên chỉ cười xòa, vẫy tay: "Chúng tôi đang tập luyện võ công! Võ công phu thê!" Hai người đàn ông vội vàng bỏ chạy, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đúng là vợ chồng nhà điên. Chắc chắn là bị ma ám rồi." Mộ Dung Sương thở dài bất lực, nhưng rồi, nàng nhìn vào chiếc lồng đèn đang phát sáng, cảm thấy một luồng ấm áp khó tả. "Lồng đèn đang chỉ hướng Bắc-Đông Bắc," Mộ Dung Sương nói, "Chúng ta đi thôi." "Được," Tô Mộc Diên đáp, cất kim chỉ vào túi càn khôn. "Sắp tới Lăng Vân Tông rồi. Ta hy vọng món ăn ở đó ngon hơn ở Phàm Giới." Mộ Dung Sương quay lưng, Kiếm Khí bao bọc lấy nàng. Nhưng lần này, khi nàng bước đi, bước chân của Tô Mộc Diên không còn lảo đảo nữa. Họ đã tìm được một nhịp điệu đồng bộ, một sự hòa hợp vô lý nhưng hiệu quả. Họ đang dần biến Ma Chú Liên Tâm thành một Ma Thuật Phối Hợp.
« Trước Sau »