Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo
Chương 11: Vượt Qua Thử Thách Kiếm Khí
Theo chỉ dẫn của Lồng Đèn Giấy, Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên đi xuyên qua Đồng Bằng Linh Thảo, hướng về phía Bắc-Đông Bắc. Năng lượng linh khí xung quanh càng lúc càng thuần khiết và mạnh mẽ, báo hiệu họ đang đến gần khu vực của tông môn ẩn thế.
"Ta có cảm giác như đang bước vào một cái lẩu linh khí khổng lồ vậy!" Tô Mộc Diên reo lên, hít hà bầu không khí trong lành.
"Tập trung," Mộ Dung Sương nhắc nhở. Nàng cảm thấy sự gắn kết của Ma Chú Liên Tâm càng lúc càng mạnh, có lẽ vì họ đang tiến vào khu vực có linh khí cao, kích thích pháp thuật.
Lồng đèn dẫn họ đến chân một ngọn núi đá hiểm trở, bị chia cắt bởi một khe vực sâu hun hút. Bên kia khe vực là một vách núi dựng đứng, và một con đường mòn mờ ảo. Không có cầu, không có lối đi.
"Tuyệt vọng rồi," Tô Mộc Diên thở dài. "Chúng ta không thể bay qua."
"Ta có thể," Mộ Dung Sương lạnh lùng đáp. "Thanh Tuyệt Kiếm của ta có thể mang cả hai chúng ta."
"Nhưng," Tô Mộc Diên cau mày, "Nếu nàng muốn bay thẳng và vững, ma chú sẽ làm nàng lảo đảo. Nếu nàng sợ ta rơi xuống, ma chú sẽ kéo ta bay lên trời mất!"
Đây là một thử thách thực sự. Bay lượn cần sự tập trung cao độ, chỉ cần một chút sai sót, cả hai sẽ rơi xuống vực sâu không đáy.
Mộ Dung Sương nhìn khe vực, rồi nhìn Tô Mộc Diên, hít một hơi thật sâu. "Ta cần sự hợp tác của ngươi. Chúng ta phải bay. Và chúng ta phải dùng nguyên tắc điên rồ."
"Mục tiêu là bay an toàn đến bờ bên kia."
"Vậy," Mộ Dung Sương nói, ánh mắt kiên định, "ta sẽ cố tình lao Kiếm xuống đáy vực. Ý chí của ta sẽ là muốn tự sát."
"Còn ta," Tô Mộc Diên chợt rùng mình, nhưng rồi nàng nở một nụ cười rạng rỡ, "ta sẽ cố gắng làm nàng trượt chân và rơi xuống khi Kiếm đang bay!"
Một ý định thật sự điên rồ và vô nhân đạo, nhưng đó là cách duy nhất để Ma Chú Liên Tâm bị phản tác dụng.
Mộ Dung Sương không nói gì thêm, thu hồi Kiếm Khí rồi giậm mạnh chân, Thanh Tuyệt Kiếm thoát vỏ, bay ra và biến lớn, sẵn sàng cho cả hai người đứng lên.
Tô Mộc Diên bước lên kiếm trước, cô cố tình nhún nhảy một chút, nhưng ma chú chỉ làm Mộ Dung Sương vững vàng hơn để giữ thăng bằng.
"Sẵn sàng chưa? Ta sẽ nhảy lên và cố ý làm nàng ngã!" Tô Mộc Diên thì thầm, dồn lực.
"Còn ta sẽ cố ý lao xuống vực!" Mộ Dung Sương gầm gừ đáp lại, đôi mắt ánh lên vẻ điên cuồng hiếm thấy.
"Vút!"
Khi Thanh Tuyệt Kiếm bay lên không trung, Mộ Dung Sương dồn toàn bộ Kiếm Khí vào mũi kiếm, buộc nó hướng thẳng xuống vực sâu. Cô dồn ý niệm thất bại và hủy diệt vào hành động này.
Cùng lúc đó, Tô Mộc Diên hét lớn: "Ngã đi, Mộ Dung Sương!" Nàng nhún người, cố tình đạp mạnh vào lưng Mộ Dung Sương.
"Rầm!" Ma chú lập tức can thiệp với cường độ gấp đôi.
Ma chú Liên Tâm không cho phép bất kỳ hành vi tự hại nào. Khi Mộ Dung Sương cố gắng lao xuống, ma chú đã cưỡng chế Kiếm Khí của nàng, buộc nó phải bay thẳng lên phía trước, duy trì tốc độ và sự ổn định hoàn hảo.
Cũng bởi ma chú không cho phép gây hại cho người đồng hành, cú đạp của Tô Mộc Diên đã không làm Mộ Dung Sương ngã, mà thay vào đó, ma chú đã cưỡng chế linh lực của Tô Mộc Diên, biến cú đạp của nàng thành một lực đẩy cực mạnh và chính xác giúp Thanh Tuyệt Kiếm tăng tốc.
Cả hai người lướt qua khe vực như một tia chớp, vừa nhanh vừa ổn định một cách vô lý. Họ đáp xuống bờ bên kia một cách hoàn hảo.
Ngay khi đáp xuống, Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên lập tức tách nhau ra (trong phạm vi năm thước). Cả hai nhìn nhau với vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa mệt mỏi.
"Chúng ta, chúng ta đã sống sót!" Tô Mộc Diên thở dốc.
Mộ Dung Sương không nói nên lời. Nàng chỉ có thể thấy khóe môi mình đang run rẩy. Nàng đã thành công bằng cách cố ý thất bại. Nàng nhìn Tô Mộc Diên, người vừa cố tình hại nàng, nhưng lại vô tình cứu nàng.
"Tô Mộc Diên," Mộ Dung Sương nói, giọng điệu bất ngờ mềm mỏng hơn, "Ta chưa từng bay ổn định như vậy, bao giờ."
Tô Mộc Diên bỗng bước tới gần, nhưng thay vì nói về chiến công, nàng lại chỉ vào một cây nấm linh chi đang mọc bên vách đá. "Nàng xem! Cây nấm đó nhìn rất ngon! Chắc chắn là quà của ma chú!"
Mộ Dung Sương thở dài, nhưng không còn cảm thấy khó chịu nữa. Sự hồn nhiên này, dù vô lý, đã giúp nàng vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình.
Nàng gật đầu. "Ngươi giữ lấy. Nhưng đừng có làm rơi nó."
"Ta sẽ cố tình làm rơi," Tô Mộc Diên thì thầm, rồi lập tức cất nấm vào túi càn khôn một cách cẩn thận và nhanh chóng.
Mộ Dung Sương khẽ lắc đầu, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười thoáng qua. Phía trước họ, con đường mòn bắt đầu dẫn lên cao, hướng về Lăng Vân Tông. Cuộc hành trình điên rồ này, có lẽ, không tệ như nàng đã nghĩ.