Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo

Chương 13: Gặp Gỡ Tông Chủ Lam Nguyệt
« Trước Sau »
Lý Thanh Tuyền dẫn Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên đi qua cánh cổng đá, nơi linh khí ngọt ngào vừa tan biến. Lăng Vân Tông hiện ra trước mắt họ không hề cổ kính hay nghiêm nghị như Vô Cực Kiếm Tông, mà ngược lại, tràn ngập sự thanh tịnh và tao nhã. Những con đường lát đá xanh mướt, những cây cổ thụ trăm tuổi tỏa bóng, và những đệ tử mặc đạo bào xanh nhạt đang mỉm cười ôn hòa khi đi ngang qua. Mộ Dung Sương cố gắng giữ vẻ cao ngạo và lạnh lùng, nhưng Tô Mộc Diên thì hoàn toàn bị choáng ngợp. "Sương Sương, nhìn kìa! Có một cái cây kết đầy quả tiên linh màu vàng!" Tô Mộc Diên thì thầm, tay cô suýt nữa chạm vào một bức tượng điêu khắc tinh xảo. Mộ Dung Sương gằn giọng: "Tập trung! Ngươi đang ở tông môn khác!" Lý Thanh Tuyền điềm tĩnh dẫn họ đến một tòa lầu trúc nằm giữa hồ sen. Tại căn phòng lớn, ánh nắng ban mai chiếu qua khung cửa sổ giấy, rọi vào một người phụ nữ trung niên đang ngồi thiền. Nàng mặc đạo bào màu xanh đậm, mái tóc đen được búi cao gọn gàng, toát ra khí chất thanh thoát nhưng không kém phần uy nghiêm. Đây chính là Tông Chủ Lăng Vân Tông, Lam Nguyệt. Bên cạnh Lam Nguyệt Tông Chủ, một con linh thú nhỏ lông màu hồng nhạt, trông giống một con thỏ béo ú nhưng có đôi cánh chuồn chuồn, đang nằm ngủ say sưa. Mộ Dung Sương bước lên, cung kính chắp tay: "Mộ Dung Sương, đệ tử Vô Cực Kiếm Tông, ra mắt Tông Chủ Lam Nguyệt. Chúng tôi đến đây cầu xin ân huệ hóa giải ma chú." Tô Mộc Diên cũng vội vàng chắp tay theo, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào con thỏ hồng. "Hậu bối Tô Mộc Diên, ra mắt Tông Chủ Lam Nguyệt, Ôi, cái linh thú này tròn xoe như bánh trôi vậy," cô lỡ lời thì thầm. Lam Nguyệt Tông Chủ mở mắt, một nụ cười hiền hậu nở trên môi. "Hai vị không cần đa lễ. Ta đã đợi các vị từ lâu." Mộ Dung Sương giật mình. "Tông Chủ đã biết?" "Ta không chỉ biết," Lam Nguyệt đáp, giọng nói như tiếng suối chảy. "Mà còn biết rõ ràng về Ma Chú Liên Tâm trên người hai vị. Về chuyện của đệ tử Thiên Ngân Tông," Lam Nguyệt nhẹ nhàng chỉ vào một chiếc hộp gỗ nhỏ trên bàn. "Ta đã nhận được Phù Giấy Truyền Âm và giúp họ giải quyết mọi hiểu lầm. Họ đã để lại đây một món quà nhỏ để tỏ lòng hối lỗi, đồng thời nhờ ta chuyển lời xin lỗi chính thức đến hai vị. Họ đã rời đi rồi, hai vị không cần bận tâm." Mộ Dung Sương ngạc nhiên, rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, nàng không cần phải tự mình đi "rửa oan" nữa. "Đây là một loại thuật pháp cổ xưa, còn được gọi là 'Thuật Duyên Ngẫu Sinh'." Tô Mộc Diên thắc mắc: "Duyên Ngẫu Sinh? Nghe có vẻ lãng mạn, nhưng thực tế thì vô lý lắm!" Lam Nguyệt Tông Chủ phì cười, con linh thú hồng cũng khẽ nhúc nhích. "Đúng là vô lý, vì nó được tạo ra để thử thách sự đối lập. Nó liên kết hai cực, buộc chúng phải cân bằng nhau. Ma chú này không thể được hóa giải bằng bùa phép hay linh đan." Mộ Dung Sương cảm thấy hy vọng vừa nhen nhóm đã tắt lịm. Nàng nhìn Lam Nguyệt Tông Chủ, ánh mắt đầy kiên định: "Vậy, cách hóa giải là gì? Xin Tông Chủ chỉ giáo." Lam Nguyệt Tông Chủ ngừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào Mộ Dung Sương, rồi lại nhìn sang Tô Mộc Diên. "Cách hóa giải duy nhất, là hoàn toàn loại bỏ tâm ý đối nghịch," Lam Nguyệt nói. "Các vị phải đạt đến cảnh giới Tâm Ý Tương Thông (Tâm Hồn Hòa Hợp), không còn bất kỳ sự chống đối, nghi ngờ, hay xa lánh nào trong lòng. Khi ma chú cảm nhận được sự đồng điệu tuyệt đối, nó sẽ tự động biến mất." Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên nhìn nhau, vẻ mặt hoàn toàn kinh hoàng. "Tâm Ý Tương Thông? Không thể nào!" Mộ Dung Sương thốt lên. Nàng và Tô Mộc Diên, hai người đối lập hoàn toàn, làm sao có thể đạt đến cảnh giới đó? Tô Mộc Diên thì lại nhíu mày vì một lý do khác. Đúng lúc đó, Lý Thanh Tuyền lịch sự mang đến một khay trà và một đĩa bánh ngọt nhỏ. Mùi bánh ngọt lan tỏa trong phòng. Tâm trí Tô Mộc Diên lập tức tràn ngập ý niệm 'Ăn! Phải ăn ngay!'. Ma chú can thiệp. Thay vì kéo Tô Mộc Diên đến gần đĩa bánh, nó lại cưỡng bức cánh tay Mộ Dung Sương vươn ra, tóm lấy tay Tô Mộc Diên và kéo nàng lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn với đĩa bánh. "Mộ Dung Sương!" Tô Mộc Diên kêu lên, bĩu môi. Mộ Dung Sương giật mình, vội vàng rút tay về, cảm thấy xấu hổ tột độ khi hành động vô lý đó xảy ra ngay trước mặt Tông Chủ. Nàng chỉ có thể dùng ánh mắt sắc lạnh trừng Tô Mộc Diên như thể muốn nói: 'Ngươi vừa làm gì vậy?' Lam Nguyệt Tông Chủ chỉ cười nhẹ, chậm rãi nhấp một ngụm trà. "Xem ra, con đường 'Tâm Ý Tương Thông' của hai vị vẫn còn dài lắm. Nhưng đừng lo lắng, Lăng Vân Tông sẽ có một nhiệm vụ đặc biệt, giúp hai vị thực hành sự hòa hợp này. Nhiệm vụ đó, sẽ là chìa khóa."
« Trước Sau »