Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo

Chương 18: Linh Lộ Tinh Quang Và Sự Thú Nhận Vô Thức
« Trước Sau »
Mộ Dung Sương mở mắt, cảm thấy một sức nặng ấm áp không hề quen thuộc. Nàng đang ôm chặt Tô Mộc Diên. Cánh tay nàng siết quanh eo đối phương, còn đầu Tô Mộc Diên gác lên vai nàng. Bánh Trôi nằm gọn giữa hai người, ngủ ngon lành. Nàng cố gắng rút tay ra, nhưng ngay khi ý niệm "thoát ra" vừa nảy sinh, ma chú can thiệp. Cơ thể Tô Mộc Diên liền rúc sâu hơn vào lòng nàng, như một chiếc gối ôm làm bằng linh lực. "Đừng nhúc nhích," Tô Mộc Diên thì thầm, giọng ngái ngủ. "Nàng đang nghĩ về việc, chém nát cái ôm này đúng không?" Mộ Dung Sương mặt đỏ bừng, bối rối gật đầu. "Vậy thì nghĩ ngược lại đi," Tô Mộc Diên ngáp một cái. "Nghĩ về việc, giết một con yêu thú thật mạnh vào. Chắc ma chú sẽ buông ra thôi." Mộ Dung Sương làm theo, trong đầu nàng lập tức hiện lên cảnh nàng dùng Vô Cực Kiếm chém tan một con yêu thú hung dữ. Rắc! Ma chú phản ứng: cơ thể Tô Mộc Diên liền giãn ra, nhưng chỉ đủ để cả hai lăn ra hai bên giường, vẫn trong phạm vi năm thước. Sáng sớm, Bánh Trôi (sau khi được ru bằng sự hỗn loạn) đã hoàn toàn yên tâm với Mộ Dung Sương. Nó nhảy lên vai nàng, cọ cọ vào tóc nàng, coi nàng như một chiếc cây an toàn. Lam Nguyệt Tông Chủ đã đợi sẵn, nụ cười bí hiểm như thường lệ. "Nhiệm vụ thứ ba: Thu thập Linh Lộ Tinh Quang trên Đỉnh Vô Ưu," bà nói. "Chất lỏng này chỉ xuất hiện vào lúc bình minh, và nó sẽ tan biến nếu có bất kỳ sát khí hay tạp niệm nào chạm vào." Mộ Dung Sương lập tức hiểu ra: đây là bài kiểm tra sự tĩnh lặng và hòa hợp tâm hồn thực sự. Nếu nàng vẫn nghĩ về Kiếm Đạo một cách thô bạo, Linh Lộ sẽ tan biến. "Chúng ta phải đạt đến Tâm Ý Tương Thông thật sự, không thể đánh lừa ma chú nữa," Mộ Dung Sương nghiêm túc nói với Tô Mộc Diên. Khi đến Đỉnh Vô Ưu, Linh Lộ Tinh Quang đang lấp lánh trên một chiếc lá sen khổng lồ. Mộ Dung Sương nhắm mắt, cố gắng làm sạch tâm hồn. Nàng nghĩ về sự tĩnh lặng của mặt hồ, về bầu trời không mây. Tô Mộc Diên cũng nhắm mắt, cố gắng nghĩ về những điều trong sáng, dịu dàng. "Bắt đầu!" Cả hai cùng vươn tay ra, nhẹ nhàng tiến về phía chiếc lá sen. Ma chú không can thiệp. Nhưng khi tay họ chỉ còn cách chiếc lá vài tấc, Tô Mộc Diên đột nhiên không nhịn được, thì thầm: "Tay nàng, lạnh quá." Tách! Ma chú can thiệp! Lực hút nhẹ nhàng nhưng dứt khoát kéo tay Tô Mộc Diên chạm vào tay Mộ Dung Sương. Đồng thời, một làn sóng ấm áp bất ngờ truyền từ Tô Mộc Diên sang Mộ Dung Sương, như thể Tô Mộc Diên đang cố ý làm ấm tay nàng. Linh Lộ Tinh Quang không hề tan biến. "Ta, ta xin lỗi," Tô Mộc Diên lắp bắp, rút tay lại, mặt đỏ bừng. "Không, không sao," Mộ Dung Sương thì thầm, nàng cảm nhận được sự ấm áp vẫn còn lưu lại. "Tiếp tục đi." Họ lại vươn tay. Lần này, Mộ Dung Sương đã hiểu. Nàng không cố gắng nghĩ về sự tĩnh lặng của kiếm đạo, mà nghĩ về sự tĩnh lặng khi có Tô Mộc Diên ở bên cạnh. Khi hai tay họ cùng hứng lấy Linh Lộ Tinh Quang, tay họ vô tình chạm nhẹ vào nhau. Ma chú không can thiệp. Ngược lại, nó truyền một ý niệm rõ ràng vào tâm trí Mộ Dung Sương. Nàng đột nhiên thốt lên, giọng nói nhẹ nhàng đến kinh ngạc: "Ta không muốn giết con yêu thú nữa. Ta chỉ muốn, làm một cái bánh bao thật lớn cho ngươi." Lời nói vừa dứt, Linh Lộ Tinh Quang liền được thu thập đầy đủ. Tô Mộc Diên sững sờ, rồi cười rạng rỡ. "Hóa ra, nàng cũng nghĩ về đồ ăn. Nàng cũng không phải lúc nào cũng là băng tuyết." Tô Mộc Diên ôm chầm lấy nàng, bất chấp ma chú có can thiệp hay không. Lần này, ma chú không hề can thiệp bằng bạo lực, mà chỉ khiến Tô Mộc Diên hát một câu hát ru thật nhỏ. Cả hai nhìn nhau. Họ đã đạt được một sự hòa hợp mới: chấp nhận sự yếu mềm và ham muốn của đối phương.
« Trước Sau »