Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo

Chương 2: Thử Nghiệm Ma Chú
« Trước Sau »
Mộ Dung Sương nhìn chằm chằm vào sợi linh quang lam nhạt đang rung động giữa hai người, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm. Nàng định rút kiếm, nhưng ngón tay run lên, lưỡi kiếm trượt khỏi tay cầm, chẳng thể nào ổn định. “Ngươi,” – giọng nàng khàn lại, từng chữ như rít qua kẽ răng – “nói rõ cho ta biết, rốt cuộc cái thứ quái quỷ này là gì?” Tô Mộc Diên, mặt mũi lấm lem tro bụi, run rẩy như chú thỏ nhỏ, lí nhí đáp: “Ta, ta nghĩ đó là Ma Chú Liên Tâm. Bình thường, nó chỉ liên kết linh hồn với một vật phẩm, ai ngờ lại, liên kết với người.” Mộ Dung Sương cau mày, chẳng buồn tin. Nàng xoay người, dứt khoát bỏ đi. Nhưng khi vừa bước khỏi năm thước, một cơn rùng mình kỳ lạ lập tức ập đến. Cơ thể nàng bỗng như mất quyền kiểm soát. Đôi chân – vốn kiên định như bàn thạch – giờ lại tự động nhịp nhàng, bàn tay cứng cỏi nay vẽ thành những đường cong mềm mại trong không trung. Tô Mộc Diên ngẩn người, rồi bật cười khúc khích: “Ngươi, ngươi đang, múa sao?” Khuôn mặt Mộ Dung Sương lập tức sầm lại. Nàng kinh hãi nhận ra mình đang múa điệu Liên Hoa Vũ – khúc múa kinh điển của các tiên tử Thiên Cung, động tác lại còn vô cùng chuẩn mực và uyển chuyển. Càng muốn dừng, thân thể càng múa điên cuồng hơn. “Dừng ngay! Ngươi, cái ma chú chết tiệt này rốt cuộc có tác dụng gì?” – nàng nghiến răng, nhưng giọng nói bị át bởi tiếng vạt áo tung bay theo nhịp điệu. Tô Mộc Diên giơ tay cầu hòa, cuống quýt giải thích: “Không phải ta, là ma chú! Khi chúng ta cách nhau quá năm thước, cơ thể sẽ phản ứng để kéo chúng ta lại gần. Với ngươi, là múa. Còn ta thì,” Lời chưa dứt, thân thể cô phát sáng như trăng rằm, và miệng bắt đầu lắp bắp những câu vô nghĩa: “Bình an, bình an, hồng trần, hồng trần, con chuột béo, con chuột béo,” Khoảnh khắc ấy, một Kiếm Thánh băng giá đang múa sen duyên dáng, còn một tiên tử lấp lánh như đèn lồng lại lẩm bẩm câu thần chú kỳ quặc. Hai ánh mắt chạm nhau, im lặng một thoáng. Bầu không khí tràn ngập sự, ngượng ngùng đến khó tả. Mộ Dung Sương hít sâu, cố kìm lửa giận. Giọng nàng thấp và lạnh: “Vậy là ngươi đã hủy hoại danh tiếng cả đời ta rồi.” “Ta, ta sẽ tìm cách giải!” – Tô Mộc Diên cuống quýt gật đầu, ánh mắt tròn xoe đầy chân thành. Mộ Dung Sương khẽ thở dài. Hình ảnh con yêu thú thoát thân lại thoáng hiện trong đầu, khiến nàng càng thêm bực bội. Cuối cùng, nàng buông lời miễn cưỡng: “Được. Vậy thì đi. Nếu không giải được thứ lố bịch này, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp ai nữa.” Thế là, một nữ Kiếm Thánh cao ngạo và một tiên tử hậu đậu – kẻ lạnh như băng, người sáng như pháo hoa – buộc phải bước vào hành trình chung. Và từ giờ trở đi, chẳng ai được phép rời khỏi đối phương quá năm thước, nếu không muốn chứng kiến cảnh tượng khó đỡ thêm lần nào nữa.
« Trước Sau »