Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo

Chương 20: Vô Cực Kiếm Tâm Và Nữ Nhân Bánh Bao
« Trước Sau »
Sáng hôm sau, Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên cùng nhau chuẩn bị rời khỏi Lăng Vân Tông. Bánh Trôi, linh thú đã hoàn thành sứ mệnh của mình, vui vẻ chíp chíp trên vai Tô Mộc Diên. Lam Nguyệt Tông Chủ tiễn họ ra tận cửa. Bà mỉm cười, nụ cười đầy ý vị. "Ma Chú Liên Tâm đã tan biến, nhưng sự liên kết giữa hai người sẽ tồn tại mãi mãi," bà nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộ Dung Sương. "Mộ Dung Kiếm Thánh, Kiếm Đạo của ngươi đã không còn thuần khiết, nhưng đã trở nên hoàn thiện hơn. Một Kiếm Tâm có tình cảm sẽ linh hoạt và mạnh mẽ hơn một Kiếm Tâm băng giá." Mộ Dung Sương khẽ gật đầu, lần đầu tiên trong đời không tranh cãi hay bác bỏ. Tô Mộc Diên nhẹ nhàng đặt Bánh Trôi lên vai Lam Nguyệt Tông Chủ. "Bánh Trôi, con ở lại đây tu luyện nhé. Ta sẽ gửi bánh bao từ Phàm Giới lên cho con ăn." "Chíp!" Bánh Trôi kêu lên một tiếng, như thể đã hiểu. Lam Nguyệt Tông Chủ đưa cho Mộ Dung Sương một chiếc Phù Không Thạch (Đá Bay Lên), giúp họ trở về Thượng Giới nhanh chóng. "Chúc hai vị may mắn. Hãy nhớ rằng, rắc rối thường đến từ những điều ngẫu nhiên nhất." Khi họ bay lên, Mộ Dung Sương liếc nhìn Tô Mộc Diên. Nàng đã hoàn toàn tự do. Nàng có thể bay nhanh hơn, bay một mình, nhưng nàng vẫn giữ tốc độ chậm rãi để Tô Mộc Diên có thể theo kịp, và đôi khi, nàng chủ động di chuyển gần nàng ấy hơn. "Sương Sương," Tô Mộc Diên gọi, cố ý lảo đảo một chút. Mộ Dung Sương nhíu mày, theo thói quen đã định hình, nàng vươn tay ra, nhẹ nhàng giữ Tô Mộc Diên lại mà không hề có sự can thiệp của ma chú. "Ngươi không cần phải giả vờ nữa. Ta sẽ không bỏ rơi ngươi." "Ta biết," Tô Mộc Diên cười khúc khích, siết chặt cánh tay nàng. "Nhưng ta thích cảm giác được nàng lo lắng. Hơn nữa, ta đã quen với việc nàng dính lấy ta rồi." Vô Cực Kiếm Tông, nơi băng tuyết vĩnh cửu bao phủ. Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên bước vào. Ngay lập tức, Mộ Dung Sương bị triệu tập đến Cực Hạn Kiếm Đài. Nàng đứng trước Chưởng Môn Thanh Huyền và các vị trưởng lão. Bầu không khí nghiêm trọng đến mức có thể đóng băng linh hồn. "Mộ Dung Sương," Chưởng Môn Thanh Huyền nói, giọng trầm lạnh lùng. "Ngươi đã rời tông môn vô cớ, làm tổn hại đến danh dự Vô Cực Kiếm Tông, và điều quan trọng nhất: Kiếm Tâm của ngươi đã bị vấy bẩn bởi tạp niệm phàm tục." Mộ Dung Sương cúi đầu. "Đệ tử nhận lỗi." "Ngươi có gì để biện hộ không?" "Đệ tử chỉ có một điều muốn nói," Mộ Dung Sương ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng không còn sự lạnh lẽo tuyệt đối mà chứa đựng một ngọn lửa ấm áp. "Đệ tử đã nhận ra Kiếm Đạo không phải là sự cô độc, mà là sự bảo vệ. Kiếm Tâm của đệ tử đã không tan vỡ, mà là hoàn thiện." Ngay lúc đó, Tô Mộc Diên từ đâu nhảy vào giữa kiếm đài. Nàng đang cầm một xâu kẹo hồ lô còn sót lại từ Phàm Giới. "Chưởng Môn tiền bối!" Tô Mộc Diên kêu lên, quên hết nghi thức. "Ngài đừng trách Sương Sương! Nàng ấy làm vậy là vì ta. Hơn nữa, kiếm tâm của nàng ấy còn tốt hơn trước! Nàng ấy đã học cách dịu dàng rồi!" Tô Mộc Diên giơ xâu kẹo hồ lô ra, không hề biết sợ hãi. "Ngài xem, nàng ấy đã không chém đứt mái tóc của ta lần nào nữa. Nàng ấy còn biết nhường ta kẹo hồ lô nữa đó!" Chưởng Môn Thanh Huyền, người chưa bao giờ thấy ai dám nói chuyện kẹo bánh trên Kiếm Đài, cứng đơ người. Các Trưởng Lão cũng ngơ ngác. "Đồ ăn, thì liên quan gì đến Kiếm Đạo?" Chưởng Môn Thanh Huyền khẽ hỏi, vẻ mặt đầy bối rối. "Có liên quan chứ!" Tô Mộc Diên nghiêm túc nói. "Kiếm Đạo là để bảo vệ. Nàng ấy luyện kiếm chỉ biết chiến đấu, còn bây giờ, nàng ấy đã học được cách bảo vệ một thứ vô dụng như ta, và một thứ mềm mại như Bánh Trôi. Nàng ấy đã biết yêu thương, nên kiếm của nàng sẽ có linh hồn!" Mộ Dung Sương nhìn Tô Mộc Diên, một nụ cười cực kỳ hiếm hoi xuất hiện trên môi nàng. Chưởng Môn Thanh Huyền trầm ngâm, sau đó bất ngờ thở dài. "Thôi được. Ta thấy tâm hồn ngươi đã an định. Mộ Dung Sương, Kiếm Tâm của ngươi đã tìm thấy nơi nương tựa. Ngươi được miễn tội." Từ đó, Vô Cực Kiếm Tông có thêm một vị khách thường xuyên. Tô Mộc Diên không tu luyện kiếm đạo, nhưng nàng lại là người duy nhất dám quấy rầy sự thanh tịnh của Kiếm Thánh Mộ Dung Sương. Thỉnh thoảng, khi Mộ Dung Sương đang tọa thiền, nàng sẽ thấy một xâu kẹo hồ lô hoặc một chiếc bánh bao được đặt ngay ngắn bên cạnh. Nàng sẽ nhíu mày, nhưng không hề loại bỏ chúng. Một buổi tối, trên đỉnh núi Vô Cực lạnh lẽo, Mộ Dung Sương ôm Tô Mộc Diên trong vòng tay, nhìn lên bầu trời sao. "Tô Mộc Diên," nàng thì thầm, giọng nói giờ đây đã không còn lạnh lẽo. "Gì vậy, Sương Sương?" "Ngươi, ngươi có muốn ta trói buộc ngươi thêm lần nữa không?" Tô Mộc Diên ngước nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh tinh quái. "Trói buộc như ma chú, hay trói buộc như phu thê?" "Trói buộc bằng ý muốn của trái tim." Tô Mộc Diên cười rạng rỡ, ôm chặt lấy nàng. "Vậy thì, ta sẽ tình nguyện bị nàng trói buộc mãi mãi." Và thế là, Kiếm Thánh cao ngạo đã tìm thấy sự thuần khiết mới của mình trong Tâm Hồn Hậu Đậu của một tiên nữ.
« Trước Sau »