Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo

Chương 4: Đồng Hành Khổ Nạn
« Trước Sau »
Sau đêm ở chợ, Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên tiếp tục lên đường. Rõ ràng, nếu bay, họ có thể đến Lăng Vân Tông chỉ trong vài ngày. Nhưng với việc phải bay sát đến mức chạm tay, Mộ Dung Sương kiên quyết chọn đi bộ. “Nếu ngươi lại vấp ngã giữa trời,” nàng lạnh lùng nói, “ta không đảm bảo được cả hai chúng ta không rơi thẳng xuống một cái ao cá.” Tô Mộc Diên ngoan ngoãn gật đầu, không phản bác. Với nàng, chuyến đi lại đầy thú vị: vừa đi vừa ngắm cảnh, vừa có cơ hội ăn vặt. Còn với Mộ Dung Sương, từng bước đi là một cực hình. Không chỉ phải canh giữ khoảng cách, nàng còn nhiều phen giật mình vì những hành động ngớ ngẩn của Tô Mộc Diên. Chỉ một lần nàng tiên nữ dừng chân để ngắm một chú sóc thôi, Mộ Dung Sương suýt nữa đã đâm đầu vào gốc cây cổ thụ. Khi hoàng hôn buông xuống, cả hai tìm thấy một quán trọ ven đường, cũ kỹ và có phần u ám. Gác gỗ cọt kẹt, ánh đèn lồng leo lét lay động, như càng làm đêm tối thêm phần lạnh lẽo. “Ngươi nghĩ sao nếu ngủ chung phòng?” Tô Mộc Diên hỏi hồn nhiên. “Đỡ tốn tiền.” Mộ Dung Sương liếc nàng, lạnh nhạt đáp: “Ngủ chung? Ta thà ngồi thiền ngoài trời.” Cuối cùng, hai người thuê hai phòng kề nhau. Nhưng ngay khi Mộ Dung Sương đưa tay vặn chốt cửa phòng mình, một tiếng “Tạch!” vang lên, cánh cửa khóa chặt như có lực vô hình. Nàng thử vận kiếm khí, song cánh cửa vẫn vững như bàn thạch. Đây là lần đầu tiên trong đời, Kiếm Thánh như nàng lại bất lực trước một cánh cửa gỗ. Trong khi đó, Tô Mộc Diên chỉ cần xoay nhẹ tay nắm cửa phòng mình, “Kéttt!”, cửa liền mở toang. Mộ Dung Sương chau mày, bước sang thử lại. Vẫn vô dụng. Nhưng khi nắm lấy tay Tô Mộc Diên cùng đẩy, cửa lại mở ra dễ dàng. Rõ ràng, ma chú này không chỉ ràng buộc thể chất, mà còn ép buộc cả ý chí họ phải đồng hành. Mộ Dung Sương gần như nghẹn lời. Cuối cùng, nàng đành bước vào căn phòng duy nhất có thể ở chung. Bên trong chỉ có một chiếc giường đơn giản kê sát vách. Tô Mộc Diên nhanh nhảu trải chăn chiếu, còn Mộ Dung Sương ngồi xuống một góc, lạnh lùng dặn: “Ngươi ngủ giường. Ta ngồi đây.” “Được thôi,” Tô Mộc Diên cười tươi, “nhưng, nàng nhớ giữ khoảng cách nhé, nếu không thì—” Nàng chưa kịp dứt câu, Mộ Dung Sương đã cảm thấy một lực kéo vô hình. Toàn thân nàng nghiêng ngả, rồi “bụp!” ngã xuống giường, chỉ cách Tô Mộc Diên vài tấc. “Ha, ma chú lại nổi hứng rồi.” Tô Mộc Diên che miệng cười khúc khích. Đêm đó, Mộ Dung Sương gần như không chợp mắt. Cứ mỗi lần Tô Mộc Diên trở mình, nàng cũng bị kéo theo như con rối. Chỉ đến khi nàng tiên kia ngủ say, Mộ Dung Sương mới lặng lẽ ngồi dậy, dựa lưng vào tường mà nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, đôi mắt nàng thâm quầng, trái ngược với vẻ tươi tỉnh rạng rỡ của Tô Mộc Diên. “Hôm qua nàng ngủ ngon chứ?” tiên tử hỏi đầy vô tư. Mộ Dung Sương chưa kịp đáp thì “két!”—cửa sổ bật mở, để lộ một cảnh tượng bất ngờ. Bên ngoài, một nhóm tu sĩ đang đứng đó, ánh mắt đầy tò mò. Một nữ tu trung niên khẽ chỉ tay, thì thầm với đồng bạn: “Ngươi thấy không? Linh khí của họ đang vận chuyển cùng một nhịp. Thật kỳ lạ, một loại ma chú hiếm có, liên kết cả tâm trí lẫn cơ thể.” Một nam tu sĩ trẻ tuổi bật cười: “Giống hệt phu thê mới cưới, dính nhau chẳng rời.” Trong khoảnh khắc ấy, cả Mộ Dung Sương lẫn Tô Mộc Diên đều cứng đờ người. Nếu có thể, hẳn cả hai đã chọn độn thổ ngay tức khắc.
« Trước Sau »