Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo

Chương 7: Những Vị Khách Bất Hảo
« Trước Sau »
Mặc dù có được một khoản tiền bất ngờ, Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên không hề vui vẻ. Với Mộ Dung Sương, việc phải nhận một món quà "từ trên trời rơi xuống" như vậy là điều không thể chấp nhận được. "Chúng ta không phải ăn mày," nàng lạnh lùng nói, cất viên đá quý và chiếc vòng ngọc vào túi càn khôn của mình. "Nhưng nếu chúng ta không có tiền, làm sao đi?" Tô Mộc Diên hỏi. "Chúng ta sẽ tìm cách để trả lại cho chủ nhân của chúng," Mộ Dung Sương đáp, "Ta có thể cảm nhận được luồng linh khí của Thiên Ngân Tông. Chúng ta sẽ đến một tiệm trang sức để nhờ họ thẩm định giá trị và tìm manh mối về chủ nhân của nó." Và thế là, họ đến một thị trấn sầm uất hơn. Khi đến một tiệm trang sức, Mộ Dung Sương lấy ra viên đá quý và chiếc vòng ngọc. Người chủ tiệm nhìn hai món đồ, ánh mắt đầy kinh ngạc. "Hai vị, có thể cho hỏi, đây là đồ của ai?" "Chúng tôi nhặt được trên đường đi," Tô Mộc Diên nhanh miệng đáp. Chủ tiệm trầm ngâm một lát rồi lấy ra một tấm da dê cũ kỹ. "Ta có một cuốn sách về những món đồ quý giá của các tông môn tu luyện. Ta thấy món ngọc này rất giống với vật phẩm của Thiên Ngân Tông." Ông ta đọc to: "Ngọc Liên Tâm, có khả năng chữa lành các vết thương." Mộ Dung Sương nhíu mày. "Quả nhiên là như vậy. Có duyên phận." Khi họ chuẩn bị rời đi, thì một nhóm tu sĩ khác bước vào. Dẫn đầu là một nữ tu sĩ với gương mặt lạnh lùng và một nam tu sĩ trẻ, trên tay cầm một chiếc quạt. "Vòng ngọc đó!" Nam tu sĩ reo lên. "Ngươi trộm nó ở đâu?" Tô Mộc Diên giật mình, vội vàng giải thích, "Chúng tôi nhặt được trên đường đi." "Nhặt được?" Nữ tu sĩ lạnh lùng nói, "Món đồ này là của chúng ta." Mộ Dung Sương bước tới, chắn trước mặt Tô Mộc Diên, đưa tay về phía trước: "Các vị có bằng chứng gì không?" Nam tu sĩ bỗng cười lớn, cầm quạt phe phẩy: "Hai người các ngươi dính lấy nhau như hình với bóng, ta nhìn còn ra một đôi phu thê, nhưng không ngờ lại làm ra chuyện trộm cắp thấp hèn này!" "Chúng tôi không phải phu thê," Mộ Dung Sương gằn giọng, "và chúng tôi cũng không trộm đồ." Nữ tu sĩ vẫn lạnh lùng, nhưng ánh mắt của nàng ta lại dừng trên tay của Mộ Dung Sương, rồi nhìn sang Tô Mộc Diên. Nàng ta lại nhìn lại, và lẩm bẩm: "Kỳ lạ, luồng linh khí của họ luân chuyển cùng một nhịp. Có lẽ, đây là Ma Chú Liên Tâm." Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên cứng người. Cả hai nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc. Họ không ngờ lại có người nhận ra ma chú này. Nam tu sĩ cười đầy khinh bỉ, lấy quạt chỉ vào họ: "Hóa ra các ngươi bị dính Ma Chú Liên Tâm. Tốt, phép thuật này vốn quỷ dị, có thể khiến mọi thứ liên kết một cách vô lý. Vậy thì việc món đồ của ta bất ngờ xuất hiện trong tay các ngươi cũng là lẽ thường." Hắn ta tiến tới, giật chiếc vòng ngọc trên tay Mộ Dung Sương. "Đưa nó đây, nếu không ta sẽ không để các ngươi yên." Một cuộc tranh cãi nhỏ đã xảy ra. Mộ Dung Sương không muốn gây rắc rối thêm, nàng để hắn giật lấy chiếc vòng. Nam tu sĩ nhận lấy chiếc vòng, nhìn Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên với ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi quay lưng bước đi. Tuy nhiên, khi nhóm tu sĩ Thiên Ngân Tông khuất dạng, Mộ Dung Sương cảm thấy một vật nhỏ bay lướt qua tai. Nàng nhanh chóng bắt lấy. Đó là một Phù Giấy Truyền Âm Tốc Hành nhỏ, gấp thành hình một con chim. Mộ Dung Sương mở bùa, dòng chữ được khắc vội vàng bằng kiếm khí hiện ra: "Sự việc hôm nay là thất lễ. Nếu hai vị đến Lăng Vân Tông, ta sẽ chờ lời giải thích để rửa sạch hiểu lầm." Ngay sau đó, lá bùa tự cháy thành tro tàn. Mộ Dung Sương siết chặt Phù Giấy, gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ kiên định. Thể diện của một Kiếm Thánh đã bị xúc phạm. Và thế là, họ tiếp tục cuộc hành trình, giờ đây không chỉ vì lời nguyền, mà còn vì lời hẹn danh dự với người đã nhìn thấu ma chú của họ.
« Trước Sau »