Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo
Chương 8: Vòng Quanh Rừng Sương Mù
Rời khỏi thị trấn và bỏ lại những rắc rối vô lý cùng lời hẹn danh dự phía sau, Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên tiếp tục cuộc hành trình đến Lăng Vân Tông. Con đường dẫn họ xuyên qua một khu rừng rậm rạp được gọi là Rừng Sương Mù – một nơi nổi tiếng với những luồng linh khí biến ảo, thường tạo ra các loại ảo ảnh để đánh lừa người đi đường.
"Giữ cảnh giác," Mộ Dung Sương lạnh lùng nhắc nhở. Nàng đã rút Thanh Tuyệt Kiếm khỏi vỏ, luồng kiếm khí sắc bén bao quanh cơ thể hai người, ngăn chặn sương mù xâm nhập.
Tô Mộc Diên gật đầu, nhưng đôi mắt nàng lại dán vào một đàn Thỏ Linh đang nhảy nhót bên đường. "Nàng ơi, con thỏ kia có ba cái tai kìa! Ta chưa thấy bao giờ!"
"Đó là ảo giác," Mộ Dung Sương đáp không chút cảm xúc, "Đừng để tâm trí ngươi bị phân tán."
Lời nhắc nhở của nàng vừa dứt, bỗng một luồng sương mù dày đặc, có màu tím nhạt, bao phủ lấy họ. Khu rừng chìm vào tĩnh lặng, và không gian xung quanh trở nên méo mó. Ma pháp ảo ảnh đã được kích hoạt.
Mộ Dung Sương nhíu chặt mày. Trước mắt nàng hiện ra bóng dáng Chưởng Môn Thanh Huyền – người đứng đầu Vô Cực Kiếm Tông, gương mặt đầy thất vọng và phán xét. Đó là ảo giác về nỗi sợ hãi lớn nhất của nàng: sự thất bại và mất đi danh dự trong mắt người mình kính trọng.
Nhưng rồi, hình ảnh đáng sợ đó bất ngờ bị cắt ngang bởi một hình ảnh khác vô cùng lố bịch. Chưởng Môn Thanh Huyền bỗng nhiên đội một chiếc mũ đầu bếp khổng lồ, trên tay cầm một chiếc chảo và đang nhảy múa quay cuồng.
Tô Mộc Diên kêu lên một tiếng thất thanh, không phải vì sợ hãi, mà là vì, bất ngờ. "Ai vậy, Mộ Dung Sương? Nàng thấy không? Có một vị lão nhân đang xào bánh bao trên cái chảo khổng lồ kìa! Mùi thơm quá!"
Mộ Dung Sương cảm thấy một cơn đau nhói ở thái dương. "Ngươi đang thấy gì?"
"Ta thấy một, một lễ hội ẩm thực khổng lồ! Bánh bao, mì, kẹo hồ lô! Tất cả đồ ăn đều đang bay lượn! Và vị lão nhân kia đang làm món chính!" Tô Mộc Diên lắp bắp, gương mặt đầy ngưỡng mộ.
Mộ Dung Sương hiểu ra vấn đề. Ma Chú Liên Tâm đã làm cho ảo giác cá nhân của họ hòa trộn vào nhau. Sự cô độc và nỗi sợ hãi của nàng đã bị pha loãng bởi sự hồn nhiên và nỗi thèm ăn không đáy của Tô Mộc Diên, tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn và hài hước.
"Ngươi nhìn vào ta!" Mộ Dung Sương ra lệnh, cố giữ giọng bình tĩnh, "Ma chú đang liên kết ý chí và thị giác. Nhanh lên!"
Tô Mộc Diên cố gắng tập trung nhìn vào Mộ Dung Sương. Nhờ sự liên kết của ma chú, nàng đã thấy rõ hình ảnh Chưởng Môn đang giận dữ, và hiểu ra đó là nỗi sợ của Mộ Dung Sương. Cùng lúc đó, Mộ Dung Sương cũng thấy rõ sự đơn thuần, vô tư trong tâm trí Tô Mộc Diên.
Khi ý chí của cả hai hòa hợp, ảo giác tan biến. Trước mặt họ là một con Yêu Hồ Giả Dạng (một loài yêu thú chuyên tạo ảo ảnh) đang nhe nanh muốn tấn công.
Mộ Dung Sương không chút do dự, vung kiếm lao lên, nhắm thẳng vào đầu con yêu thú. Nhưng cùng lúc đó, Tô Mộc Diên lại quá hăng hái, nàng nhào tới để tung một đạo Lôi Phù vào chân nó.
"Rầm!"
Ma chú can thiệp ngay lập tức. Cú nhào tới của Tô Mộc Diên đã kéo Mộ Dung Sương nghiêng ngả, khiến đường kiếm của nàng lệch hẳn sang bên phải. Nhưng nhờ đó, cú Lôi Phù của Tô Mộc Diên lại được phóng ra mạnh mẽ hơn, trúng ngay vào mũi con yêu thú thay vì cái chân vô hại.
Cả hai ngã nhào xuống đất. Con yêu thú bị đau, gầm gừ rồi biến mất vào trong sương mù.
Mộ Dung Sương tức giận thở dốc, nhìn Tô Mộc Diên đang nằm cạnh mình. "Ngươi, ngươi đang giúp hay đang phá ta vậy?"
Tô Mộc Diên cười toe toét, khuôn mặt lấm lem đất. "Ta đang phối hợp đó chứ! Nàng muốn đánh trúng, ma chú sẽ làm nàng đánh trượt. Ta muốn đánh trúng, ma chú sẽ giúp ta đánh trúng bằng một cách khác. Chúng ta phải làm ngược lại ý muốn ban đầu của mình thì ma chú mới không can thiệp!" Nàng chớp chớp mắt. "Nàng muốn đánh trúng, thì hãy cố tình, nhắm vào cái cây bên cạnh đi!"
Mộ Dung Sương nhìn bộ dạng ngây thơ của Tô Mộc Diên, và chợt thấy một tia sáng le lói trong đầu. Đúng vậy, Ma Chú Liên Tâm là thứ quỷ dị và điên rồ. Muốn chiến thắng nó, họ phải dùng sự điên rồ để chống lại nó. Nàng chợt mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và thoáng qua.
"Được rồi, Tiên Nữ Hậu Đậu," Mộ Dung Sương nói, "Từ giờ, chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện phối hợp với sự điên rồ."