Tiên Nữ Hậu Đậu và Nữ Chiến Binh Xui Xẻo
Chương 9: Bắt Đầu Tập Luyện Điên Rồ
Sau cuộc chạm trán với Yêu Hồ Giả Dạng, Mộ Dung Sương và Tô Mộc Diên đã bước ra khỏi Rừng Sương Mù, đến một vùng Đồng Bằng Linh Thảo rộng lớn. Không còn bị sương mù che phủ, thách thức của họ giờ đây là phải học cách phối hợp với sự điên rồ của Ma Chú Liên Tâm trong các hoạt động hằng ngày.
"Nguyên tắc là: Ngược lại với ý định ban đầu," Tô Mộc Diên nhắc lại, vừa đi vừa nhai một cọng cỏ linh thảo khô (Mộ Dung Sương nhanh chóng giật cọng cỏ ra khỏi miệng nàng).
"Thử nghiệm đầu tiên," Mộ Dung Sương lạnh lùng nói, chỉ vào một khối đá lớn cách họ khoảng ba trượng. "Ngươi hãy ném một đạo Hỏa Cầu Thuật trúng khối đá đó."
Tô Mộc Diên hít sâu một hơi, tập trung toàn bộ linh lực. "Nếu ta muốn ném trúng, ma chú sẽ làm ta ném trượt. Vậy thì, ta sẽ cố tình ném vào chân nàng!"
Mộ Dung Sương trừng mắt, nhưng không lùi bước. Tô Mộc Diên híp mắt lại, dồn lực với ý định làm Mộ Dung Sương đau một chút. "Vút!" Ma chú lập tức can thiệp. Thay vì bay thẳng vào chân Mộ Dung Sương, Hỏa Cầu đột nhiên đổi hướng, xoáy một đường cong hoàn hảo, "Bùm!" và trúng ngay tâm khối đá.
"Thành công!" Tô Mộc Diên reo lên, ôm chầm lấy Mộ Dung Sương. Ma chú kéo Mộ Dung Sương ngả người theo, nàng suýt ngã sấp mặt.
"Ngươi đừng có ôm ta!" Mộ Dung Sương gằn giọng, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Tô Mộc Diên vẫn cười khúc khích: "Ma chú cũng thích cái ôm đó, nên nó đã không làm ta trượt mục tiêu. Nàng thấy không, chỉ cần làm ngược lại, chúng ta sẽ thắng!"
Buổi tối, cả hai dừng chân dưới một gốc cổ thụ. Sau một ngày dài, Mộ Dung Sương quyết định làm một bữa ăn đơn giản. Nàng cần lửa Kiếm Khí để nướng một con Linh Kê vừa bắt được.
"Ngươi không được nghĩ về lửa!" Mộ Dung Sương cảnh báo.
"Ta đang nghĩ về một bãi tuyết khổng lồ!" Tô Mộc Diên đáp, nhưng ánh mắt nàng lại dán vào con Linh Kê quay đều.
Mộ Dung Sương giơ tay, ngưng tụ một luồng Kiếm Hỏa. Nàng nhắm vào con Linh Kê, nhưng rồi, nhớ lại nguyên tắc, nàng bỗng thay đổi ý định: "Ta sẽ đốt cháy cái gốc cây này thành tro!"
Ngay lập tức, Kiếm Hỏa mạnh mẽ lao ra, nhưng ma chú can thiệp, làm nó chệch hướng khỏi cái cây và hạ cánh hoàn hảo ngay dưới con Linh Kê, tạo thành một ngọn lửa nướng rực rỡ và ổn định.
"Tuyệt vời!" Tô Mộc Diên vỗ tay. "Giờ đến lượt ta!"
Nàng muốn lấy một chút nước suối từ hồ gần đó. Nếu nàng cố gắng bước thẳng, ma chú chắc chắn sẽ làm nàng trượt chân. "Ta sẽ cố tình ngã vào hồ!" Tô Mộc Diên nhếch môi, quyết tâm lao về phía hồ nước.
"Khoan đã!" Mộ Dung Sương kêu lên. Nhưng đã quá muộn.
"Soạt!" Ma chú can thiệp. Khi Tô Mộc Diên chuẩn bị ngã xuống, cơ thể Mộ Dung Sương bị kéo căng đột ngột, khiến cả hai người vọt lên không trung. Tô Mộc Diên không ngã, mà được nâng lên khỏi mặt nước. Lưỡi kiếm Thanh Tuyệt của Mộ Dung Sương không biết từ lúc nào đã được phóng ra, đỡ ngay dưới chân Tô Mộc Diên, tạo thành một cầu kiếm vững chắc giúp nàng bước qua mặt hồ một cách duyên dáng.
Tô Mộc Diên đứng trên Thanh Tuyệt Kiếm, không hề bị ướt. Nàng nhìn xuống Mộ Dung Sương, người đang bặm môi vì khó chịu. "Xem ra, ma chú này còn có thêm một quy tắc," Tô Mộc Diên cười rạng rỡ.
"Là gì?" Mộ Dung Sương gằn giọng.
"Nó sẽ không cho phép chúng ta tự làm hại bản thân, dù là vô tình hay cố ý!" Tô Mộc Diên đáp, "Nó giống như một, một người mẹ nghiêm khắc vậy!"
Mộ Dung Sương cảm thấy đau đầu. Lời nguyền này thật sự điên rồ, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, họ đang học cách tồn tại cùng nhau.
Sau bữa ăn, Mộ Dung Sương đang sắp đặt một trận pháp phòng ngự đơn giản. Tô Mộc Diên bỗng lên tiếng: "Mộ Dung Sương, nhìn xem!"
Nàng chỉ vào một chiếc Lồng Đèn Giấy đã cũ kỹ, dường như bị gió thổi bay từ đâu đó.
Mộ Dung Sương nhíu mày. "Chỉ là một cái lồng đèn của phàm nhân. Đừng quan tâm."
"Nhưng nó có một luồng linh khí rất yếu," Tô Mộc Diên nói. Nàng đưa tay chạm vào. "Tạch!" Ma chú can thiệp.
Lồng đèn bỗng phát sáng yếu ớt, lộ ra một hoa văn kiếm cổ xưa. Hoa văn này không phải của Vô Cực Kiếm Tông, mà rất giống với một biểu tượng nàng từng thấy trong thư tịch cổ.
"Đó là," Mộ Dung Sương tiến lại gần. Nàng đưa tay chạm vào. "Đây là Hoa văn Lăng Vân Tông. Họ sử dụng nó để che giấu các Đạo Cụ Chỉ Đường khỏi con mắt của tu sĩ khác."
"Vậy là chúng ta đang đi đúng hướng rồi!" Tô Mộc Diên reo lên. Nàng nhìn chiếc lồng đèn, rồi nhìn Mộ Dung Sương. "Chắc chắn là ma chú muốn chúng ta tìm thấy nó!"
Mộ Dung Sương khẽ lắc đầu, nhưng trong lòng nàng không thể phủ nhận. Dù vô lý, sự gắn kết này đang dẫn họ đến mục tiêu. Nàng chợt thấy chiếc lồng đèn có một lỗ thủng nhỏ ở bên hông.
"Chúng ta phải sửa nó lại, nếu không nó sẽ mất linh khí," Mộ Dung Sương nói.
"Ta có chỉ và kim này!" Tô Mộc Diên nhanh nhẹn lấy ra một hộp đồ khâu vá nhỏ từ túi càn khôn. "Nàng cầm lồng đèn đi, ta sẽ khâu lại."
"Không được!" Mộ Dung Sương cau mày. "Nếu ta muốn giữ nó thẳng, ma chú sẽ làm ta làm rách. Nếu ngươi muốn khâu cẩn thận, ma chú sẽ đâm kim vào tay ta!"
Tô Mộc Diên nhìn nàng, cười tinh quái. "Vậy thì, nàng hãy cố tình làm rách nó, còn ta sẽ cố tình đâm kim vào tay nàng nhé."
Mộ Dung Sương thở dài. Nàng biết, để đi được đến Lăng Vân Tông, nàng phải học cách trở thành một người điên.