Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng
Chương 10: Chuyến Đi Ngoại Ô
Cuối tuần ấy, Tường Đông giữ đúng lời — cô gửi tin nhắn cho Diễm kèm địa chỉ một khu ngoại ô cách thành phố hơn một giờ lái xe.
“Em tìm được chỗ này nè. Không quá xa, mà có hồ nước với quán nhỏ xinh lắm. Chị đi không?”
Diễm đọc tin, khẽ cười.
“Đi chứ. Em hẹn rồi, sao chị dám từ chối.”
Sáng hôm đó, trời xanh nhẹ, mây lững thững trôi.
Tường Đông lái xe đến đón. Khi Diễm bước ra khỏi khu tập thể y tá, Đông bất giác lặng vài giây.
Chị mặc váy dài màu xanh nhạt, khoác cardigan mỏng, tóc buộc nhẹ, mùi hương thoang thoảng dịu mát — không phải kiểu quyến rũ cố tình, mà là sự trong trẻo khiến người khác phải ngoái nhìn.
“Chị Diễm… hôm nay xinh á.” – Đông bật cười, giọng nửa đùa nửa thật.
– “Nhờ quân sư Minh đó.” – Diễm đáp, ánh mắt cong cong, mang theo chút ánh cười.
– “Cũng do chị Diễm vốn đã đẹp sẵn thôi.”
– “Đông lại trêu chị rồi.” – Diễm khẽ lắc đầu, nhưng khóe môi vẫn không giấu nổi nụ cười.
Hai người cùng bật cười, không khí tự nhiên, thoải mái hơn những lần trước.
Khu ngoại ô yên tĩnh, có hồ nước phẳng lặng giữa rừng cây.
Gió mang theo mùi cỏ, tiếng chim hót xen giữa những tiếng cười xa xa của khách dã ngoại.
Diễm và Đông chọn một góc gần hồ, trải tấm thảm, bày ít đồ ăn nhẹ và hai ly nước trái cây.
Không cần nói nhiều, chỉ nghe tiếng gió lùa qua tóc, cũng thấy đủ yên.
– Chị lúc nào cũng bình tĩnh ha. – Đông nói khẽ. – Em ngồi yên nửa tiếng là bắt đầu sốt ruột rồi đó.
– Tại chị quen nghe nhịp máy đo tim suốt ca đêm rồi. Cái gì cũng đều, chậm, mà yên lòng.
– Nhịp tim… vậy chắc chị giỏi nghe tiếng người ta đập tim lắm ha?
– Ừ, nhất là khi họ căng thẳng hoặc đang giấu gì đó.
Ánh mắt Diễm khẽ nghiêng sang, chạm ánh nhìn của Đông.
Một khoảnh khắc im lặng — nhẹ nhưng sâu, khiến cả hai cùng ngừng thở một chút.
Đông cười, phá vỡ bầu không khí:
– Thôi chết, nghe chị nói mà em thấy hơi… bị soi á.
– Chị có đâu. – Diễm cười khẽ, giọng như tan vào gió. – Nhưng mà đúng, tim em đập hơi nhanh đó.
– …
– Do cà phê sáng chưa tan đâu. – Đông lảng tránh, nói đùa.
– Ừ, chắc vậy. – Diễm đáp, mắt vẫn sáng lặng lẽ.
Buổi chiều, hai người đi dọc bờ hồ. Diễm đi chậm, Đông cầm máy ảnh chụp liên tục.
– Chị đứng yên nha, em chụp tấm.
– Chị không biết tạo dáng đâu.
– Không cần, chị cứ là chị thôi.
Click.
Tấm ảnh hiện trên màn hình — Diễm đứng dưới hàng cây, tóc bay nhẹ, nụ cười rất hiền.
Đông nhìn, chợt im. Không hiểu sao tim cô nhói lên một nhịp thật lạ.
Một cảm giác vừa quen, vừa khiến người ta muốn né, nhưng lại chẳng rời mắt được.
Trên đường về homestay, trong xe vang nhạc nhẹ.
Diễm tựa đầu nhìn ra cửa kính, Đông lái chậm, lòng vẫn quanh quẩn hình ảnh khi nãy bên hồ.
Cô không nhận ra — ánh nhìn mình dành cho Diễm, đã khác đi từ lúc nào.
Không còn là “chị y tá từng chăm mình”, cũng không chỉ là “người bạn lớn tuổi dễ mến”.
Mà là… một người khiến trái tim cô phải điều chỉnh lại nhịp đập.
“Cưa đổ gái thẳng, bước đầu thành công rồi đó, Trương Diễm.” – Diễm thầm mỉm cười, khi nhìn bóng mình phản chiếu trên kính xe.