Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng

Chương 11: Đêm đầu ở homestay
« Trước Sau »
Trên đường về homestay, trong xe vang lên bản nhạc nhẹ. Ánh chiều trải dài qua khung cửa, rọi lên gương mặt Diễm — nét mệt mỏi dường như tan biến, chỉ còn lại sự thư thái hiếm hoi sau chuỗi ngày dài. – Lâu lắm rồi chị mới thấy dễ chịu như vầy, – Diễm nói khẽ, ánh mắt vẫn hướng ra khung cửa kính. – Em cũng vậy. Chắc do không khí ngoài thành phố khác hẳn. – Đông mỉm cười, tay vẫn giữ chắc vô lăng. Homestay nằm giữa vùng đồi nhỏ, bao quanh là vườn cam và hàng thông xanh rì. Khi xe dừng lại, Diễm ngẩng đầu nhìn ngôi nhà gỗ nhỏ phía trước, bất giác khẽ cười: – Đẹp quá… giống mấy chỗ trong phim Hàn ấy. – Thì em chọn kỹ lắm đó. – Đông cười, mở cốp xe. – Coi như là phần thưởng cho chị sau mấy tháng cày việc. Cả hai cùng dọn đồ, không khí vừa thân vừa thoải mái. Diễm ngạc nhiên khi thấy Đông chuẩn bị đủ thứ — từ cà phê hòa tan, áo khoác đến mấy quyển sách. – Em kỹ ghê á, đi chơi mà như dọn nhà. – Không có đâu, sợ chị thiếu gì lại đổ thừa em. – Ai thèm đổ thừa chứ. – Diễm cười, ánh mắt cong cong đầy vui. Chiều xuống, Diễm đề nghị nấu cơm. Căn bếp nhỏ thơm mùi gạo mới, Diễm đứng trước bếp, tóc cột gọn, còn Đông ngồi ở bàn gọt trái cây. – Chị nấu ăn chuyên nghiệp ghê nha. – Có mỗi món trứng chiên mà em cũng khen. – Thì em thấy đẹp mắt là được rồi. – Đông à… – Diễm khẽ gọi, giọng nhỏ đi – Ở cạnh em, chị thấy dễ chịu lắm. Đông ngẩng lên, thoáng khựng. Câu nói ấy vừa đơn giản vừa khiến không khí xung quanh như chậm lại. Đêm đến, gió thổi qua hàng thông, ngoài hiên sáng lên bằng thứ ánh vàng dịu. Hai người ngồi ngoài ban công, mỗi người một ly trà nóng. – Em có thấy… đôi khi người ta cần dừng lại chút để thở không? – Diễm hỏi, giọng trầm xuống. – Có. Em nghĩ… đôi khi chỉ cần ai đó ngồi cạnh, không cần nói gì cũng đủ. – Ừ, có lẽ vậy. – Diễm khẽ cười. Một khoảng lặng yên bình phủ xuống. Diễm nghiêng đầu nhìn Đông — cô gái nhỏ, gương mặt sáng, ánh mắt trong veo, chẳng hay biết rằng người ngồi bên đang dần mất kiểm soát bởi chính cảm xúc của mình. Đêm đầu tiên ở homestay khép lại trong tiếng gió và hương trà thoảng nhẹ — nhưng với Diễm, mọi thứ dường như vừa mới bắt đầu.
« Trước Sau »