Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng

Chương 12: Buổi Sáng Dịu Dàng Ấy
« Trước Sau »
Tiếng chim lảnh lót vang ngoài cửa sổ. Ánh nắng sớm len qua tấm rèm, rải từng vệt vàng nhạt lên sàn gỗ. Diễm tỉnh giấc, khẽ xoay người, nghe hương cà phê thoang thoảng từ gian bếp vọng lại. Cô bước ra, khung cảnh đập vào mắt là Tường Đông — tóc buộc cao, mặc áo thun trắng, quần short jean, tay cầm muôi đảo nhẹ trong chảo trứng. Ánh nắng sớm chiếu lên mái tóc, khiến sợi tóc tơ cũng ánh lên như vàng. – Em dậy sớm dữ ha… – Diễm khẽ cười, giọng vẫn còn khàn vì ngủ. – Em quen rồi. Không dậy sớm là thấy phí ngày. – Đông quay lại, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng trong căn bếp nhỏ. – Cà phê mới pha đó, chị uống thử nha. Diễm nhận ly cà phê, khẽ nhấp môi. Vị đắng dịu, hương thơm nhẹ, khác hẳn loại cô vẫn uống mỗi sáng. – Em pha ngon thật đó. – Pha đại thôi, chắc do không khí ở đây làm ngon hơn. Cả hai cùng ăn sáng, trò chuyện linh tinh. Đông kể về việc cô từng bỏ một dự án lớn chỉ vì muốn nghỉ vài tháng để “sống chậm lại”. Diễm nghe, lặng lẽ quan sát từng cử chỉ của cô — cách Đông nghiêng đầu, ánh mắt sáng khi nói, thỉnh thoảng cười xòa như không có gì trên đời đáng bận tâm. Diễm nhận ra, thứ khiến mình rung động không phải vì Đông đẹp, mà vì cô ấy sống như ánh nắng: tự nhiên, ấm áp, không cố gắng mà vẫn khiến người khác thấy dễ chịu. Sau bữa sáng, Đông mang máy ảnh ra sân, chụp hoa và khung cảnh quanh homestay. Diễm ngồi ở bậc thềm nhìn cô xoay người dưới nắng, áo trắng phập phồng trong gió. – Em thích chụp ảnh lắm hả? – Diễm hỏi. – Dạ. Ảnh giữ lại những khoảnh khắc mà mình sợ quên. – Đông nói mà không quay lại. – Có lúc em nghĩ, nếu chụp mãi một người, chắc là vì mình sợ người đó biến mất. Câu nói vô tình, nhưng lại khiến Diễm lặng đi. Trong giây phút đó, cô ước gì mình có thể là người trong tấm ảnh của Đông. Chiều đến, họ cùng ra chợ gần đó mua đồ nấu lẩu. Đông đội mũ len, đeo kính râm, vừa đi vừa kéo Diễm vào hàng này hàng kia, giọng nói trong veo giữa dòng người ồn ã. – Chị thấy không, đi chợ quê vui hơn trong siêu thị nhiều. – Ừ, và em nói nhiều hơn nữa. – Diễm bật cười. – Tại có người nghe, nên mới nói. Một câu hờ hững, nhưng khiến Diễm tim đập nhanh đến khó chịu. Đêm ấy, họ lại ngồi ngoài ban công. Gió nhẹ, hương cam trong vườn thoảng qua. Đông dựa đầu vào vai Diễm, giọng ngái ngủ: – Chị Diễm, mai mình ra suối chơi nha. Em muốn chụp ảnh chỗ đó lâu rồi. – Ừ, mai đi. Diễm nhìn mái đầu nhỏ tựa vào vai mình, tim khẽ thắt lại. Có lẽ… cô đang đi quá xa rồi. Nhưng ngay lúc này, cảm giác ấy lại ngọt ngào đến mức cô chẳng muốn dừng lại.
« Trước Sau »