Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng

Chương 13: Dưới Ánh Mặt Trời Bên Suối
« Trước Sau »
Sáng sớm, hơi sương còn vương trên ngọn cỏ. Tiếng chim hót lan dọc con đường nhỏ dẫn đến suối. Tường Đông cầm máy ảnh, vừa đi vừa quay lại nhìn Diễm đang chậm rãi bước theo sau. – Chị đi kiểu đó lát trưa luôn á. – Đông quay lại trêu. – Ờ, để chị thở đã, ai biểu đường dốc dữ vậy. – Diễm cười, tay khẽ che nắng. – Để em dắt. – Đông chìa tay ra, giọng nửa đùa nửa thật. Diễm nhìn bàn tay ấy, khựng một chút rồi mới nắm lấy. Cảm giác lành lạnh nơi đầu ngón tay truyền sang khiến tim chị khẽ chao. Con suối hiện ra trước mắt — nước trong veo, chảy len qua những tảng đá phủ rêu, nắng phản chiếu thành hàng ngàn đốm sáng li ti. – Đẹp quá ha chị. – Đông hít sâu, ánh mắt rạng rỡ như con nít. – Ừ… đẹp. – Diễm khẽ đáp, nhưng ánh nhìn của chị không hướng về dòng suối, mà dừng ở gương mặt đang sáng lên trước mặt mình. Đông xoay người, giơ máy ảnh lên. – Chị lại đây, em chụp cho tấm. – Thôi, chị già rồi, chụp chi. – Chị mà già, mấy người khác chắc chống gậy hết luôn á. – Đông bật cười, kéo Diễm lại gần. – Đứng đây nè, nghiêng qua xíu… đúng rồi! “Tách.” Tiếng màn trập vang lên. Diễm nhìn vào ống kính, nhưng mắt lại dán vào người chụp. Khoảnh khắc ấy, giữa nắng và tiếng nước, chị thấy lòng mình mềm ra — như vừa bước vào một giấc mơ nhẹ. Đông cúi xuống kiểm tra ảnh, rồi bất ngờ trượt chân trên tảng đá ướt. – Đông! – Diễm kịp kéo tay cô lại, cả hai cùng mất thăng bằng, ngã nghiêng xuống bờ cỏ ướt. Cánh tay Diễm vòng ôm lấy eo Đông theo phản xạ. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet, hơi thở hòa lẫn vào nhau. Ánh mắt Đông chạm vào mắt Diễm — trong một khoảnh khắc dài đến nghẹt thở. – Chị Diễm… – Đông khẽ gọi, giọng nhỏ như tiếng nước trôi. – Ừm… chị đây. – Diễm đáp, khàn khàn, gần như không thở nổi. Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi hương hoa dại và hơi nước mát lạnh. Không ai nói gì thêm. Đông khẽ cười, rồi đứng dậy, phủi nước trên tay áo: – May mà có chị, không là em thành cá luôn rồi. – Cũng may là chị còn nhanh. – Diễm cố giữ giọng bình tĩnh, nhưng tim thì vẫn đập thình thịch. Trưa hôm ấy, họ ngồi bên bờ suối, chân ngâm trong làn nước mát. Đông mở nhạc bằng điện thoại, giai điệu du dương vang giữa rừng. Cô tựa đầu vào vai Diễm, khẽ nói: – Chị Diễm, ở bên chị… thấy yên lắm. Diễm quay sang nhìn, không dám đáp. Chỉ khẽ “ừ” trong cổ họng. Nhưng sâu bên trong, chị biết — một ranh giới nào đó đã bắt đầu nhòe đi.
« Trước Sau »