Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng
Chương 14: Cơn Sóng Nhỏ
Buổi chiều ở vùng đồi núi mát lạnh. Ánh nắng cuối ngày rải qua cửa sổ phòng homestay, mỏng như lớp sương.
Tường Đông ngồi co chân trên sofa, laptop đặt trên đùi, vừa làm việc vừa nghe tiếng nhạc êm.
Trương Diễm bước ra từ phòng bên, tay cầm hai ly cacao nóng.
“Làm việc hoài, không sợ lạc đề à nhà thiết kế?”
“Em còn chút deadline nhỏ.” – Đông cười, đón ly từ tay chị. “Cảm ơn chị nha.”
Diễm ngồi xuống chiếc ghế đối diện, ánh sáng chiều hắt lên đường viền gương mặt chị, dịu mà sâu.
Họ im lặng vài phút. Chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc và tiếng gió khẽ lay rèm cửa.
“Em có thường đi xa thế này không?” – Diễm hỏi.
“Không nhiều. Lần này là lần đầu em đi cùng người không phải đối tác công việc.”
“Vinh dự quá.” – Diễm cười, nụ cười chậm rãi và ấm áp, khiến tim Đông bỗng nhói nhẹ mà không hiểu vì sao.
Một lát sau, Diễm đứng dậy định kéo cửa sổ. Tấm rèm vướng chân ghế, chị hơi mất thăng bằng.
“Chị coi chừng!” – Đông kịp lao tới, tay nắm lấy cổ tay Diễm.
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khiến thời gian như khựng lại.
Khoảng cách chỉ còn một hơi thở. Mùi cacao, hương gỗ nhè nhẹ và hơi ấm của da thịt hòa vào nhau.
Tim Tường Đông đập mạnh — rõ ràng đến mức cô có thể nghe thấy chính nhịp tim mình.
Diễm khẽ nói, giọng thấp và run:
“Cảm ơn em.”
“Không có gì.” – Đông vội buông tay, hơi quay mặt đi.
Không ai nói thêm gì nữa.
Trên bàn, ly cacao của Diễm vẫn tỏa khói, phản chiếu ánh vàng nhạt của chiều muộn.
Diễm nhìn ra cửa sổ, còn Đông lại chăm chú vào màn hình, nhưng mỗi khi ánh mắt cô vô tình lướt qua vai chị, tim lại rung lên như có ai vừa gõ nhẹ.
Đêm xuống, gió lạnh len qua khung cửa.
Tường Đông trằn trọc mãi không ngủ. Hình ảnh bàn tay chị Diễm, ánh mắt lúc nãy, giọng nói khẽ khàng kia — cứ hiện lên, lặp đi lặp lại.
Không dữ dội, không rối loạn… chỉ là một cảm giác rất nhỏ, nhưng khiến cô chẳng thể yên lòng.