Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng

Chương 16: Sáng Sau Cơn Mưa
« Trước Sau »
Trời sáng muộn. Sau cơn mưa đêm qua, không khí trong lành, sương vẫn còn vương trên bậc hiên. Diễm tỉnh dậy sớm, quen thói từ bệnh viện. Cô pha cà phê, tay hơi run khi nhớ lại những gì đã xảy ra vài giờ trước. Ánh mắt Đông, hơi thở của cô, tiếng mưa hòa cùng nhịp tim – tất cả cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Tiếng cửa phòng khẽ mở. Đông bước ra, mái tóc hơi rối, áo sơ mi trắng của Diễm khoác tạm trên người. – Chị dậy sớm vậy… – Giọng cô khàn khàn, pha chút ngại ngùng. – Ờ, quen rồi. – Diễm mỉm cười, giọng dịu và chậm. – Uống cà phê nha, chị mới pha. Đông ngồi xuống, tay đan vào nhau trên bàn. Không khí yên ắng đến mức nghe rõ tiếng thìa chạm vào cốc. – Về… chuyện tối qua… – Cô ngập ngừng, ánh mắt rối loạn. – Em không biết phải nói gì nữa. Diễm dừng tay, khẽ gật. – Không cần nói gì đâu. – Nhưng… em sợ chị sẽ hiểu lầm. – Đông nói nhỏ. – Chị không hiểu lầm đâu. – Diễm đặt tách cà phê xuống. – Chỉ cần em biết, chị không hối hận. Đông im lặng. Mí mắt khẽ run, hơi thở lạc nhịp. – Còn em… em chưa biết mình đang nghĩ gì. – Vậy thì cứ để mọi thứ yên một chút. – Diễm dịu giọng. – Đừng cố gọi tên cảm xúc khi nó còn đang run rẩy. Ngoài hiên, nắng bắt đầu len qua tán lá, hắt lên gương mặt Đông. Cô cụp mắt xuống, ngón tay mân mê mép ly cà phê. – Chị Diễm… – Cô khẽ nói, giọng gần như tan vào gió. – Em xin lỗi nếu khiến chị buồn. – Không đâu. – Diễm mỉm cười. – Chị chỉ buồn nếu em chọn quên đi thôi. Một khoảng lặng dài. Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những giọt sương còn đọng trên lá. Cô không biết mình đang trốn tránh điều gì — Diễm, hay là chính cảm xúc vừa nhen lên trong đêm mưa ấy.
« Trước Sau »