Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng
Chương 17: Giữa Hai Lằn Ranh
Chiều muộn. Nắng còn sót lại trên mặt đường như phủ một lớp mật ong mỏng. Tường Đông giữ vô-lăng, tay cô vững nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lướt sang phía ghế bên — nơi Trương Diễm im lặng ngồi, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, dáng vẻ trầm lặng hơn mọi khi.
Cả chuyến về, hai người không nói nhiều. Radio mở ở chế độ rất nhỏ, chỉ để phủ một lớp âm thanh mỏng lên khoảng lặng giữa họ. Những ngày ở homestay như một chuỗi những khoảnh khắc ấm — giờ rời đi, mọi thứ dường như đọng lại trong không gian hẹp của chiếc xe.
Đông thở dài, cố kéo câu chuyện cho bớt nặng nề:
– Chị còn khỏe chứ? Về tới thành phố nếu mệt thì nghỉ thêm vài hôm nha.
Diễm quay đầu, nở một nụ cười nhẹ, kiểu nụ cười đã thành thói quen khi che giấu điều gì đó:
– Ổn mà. Đi chơi với em, chị thấy dễ chịu lắm. Cảm ơn em đã lái xe.
Đông gật đầu, cố tỏ ra bình thường. Nhưng tay cô vẫn hơi siết vô-lăng, như muốn giữ chặt điều gì vừa mới xảy ra mà chưa dám gọi tên.
Có lúc, cô liếc sang và nhìn thấy Diễm chạm nhẹ vào mép cốc nước nóng trên khay táp-lô — hành động nhỏ thôi, nhưng ánh mắt chị khi nhìn ra ngoài cửa sổ có một vẻ mong manh khó nén. Đông thấy lòng mình khựng lại, vừa ấm áp vừa lo sợ.
Xe dừng nơi đường vào khu chung cư, gió thổi qua, mang theo mùi khói bếp và xôn xao phố phường. Diễm mở cửa, đứng lên, quay lại nhìn Đông một cái — ánh mắt sâu, chốc lát, như muốn ghi vào tâm trí mọi đường nét của người ngồi sau vô-lăng. Cô bật cười thật nhẹ, cố làm bình thường:
– Về đi cẩn thận. Nhớ ngủ sớm nha, đừng có ôm deadline nữa.
– Em biết rồi. Chị về cũng giữ sức. — Đông trả lời, nhưng trong giọng có vết lúng túng.
Cửa xe khép lại. Diễm đi vài bước, rồi dừng lại, ngoảnh nhìn theo bóng dáng Đông khuất dần trong nắng vàng. Cảm giác trống rỗng tràn về như cơn sóng nhẹ — không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ mà dai dẳng.
Đông lái đi, mở lớn bài nhạc mà hai người đã cùng nghe ở homestay. Âm thanh dường như đẩy cô xuyên qua khoảng không giữa hai trái tim mới vừa chạm nhau. Cô siết chặt vô-lăng thêm một lần, tự nhủ rằng sẽ ổn, rằng mọi thứ có thể trở lại như xưa. Nhưng ngay khoảnh khắc ánh nắng hắt vào gương chiếu hậu, hình ảnh Diễm quay lưng bước đi hiện lên, rõ ràng đến mức trái tim cô không thể im lặng.