Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng
Chương 19: Lần Cuối Cố Gắng
Chiều muộn, bầu trời thành phố lất phất mưa. Diễm đứng trước tòa nhà nơi Tường Đông làm việc, tay cầm chiếc ô đen, trong lòng dấy lên cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ.
Một tuần qua, chị suy nghĩ rất nhiều. Trốn tránh hay im lặng chỉ khiến khoảng cách giữa họ thêm xa. Chị không muốn mọi thứ kết thúc bằng im lặng, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Chị gửi tin nhắn:
“Em ơi, chị đang ở gần công ty. Nếu rảnh, ra gặp chị một chút được không?”
Tin nhắn đã gửi đi.
Vài phút sau, màn hình sáng lên:
“Em còn việc. Có gì nói sau nha chị.”
Tim Diễm khẽ chùng xuống. Nhưng chị vẫn đứng đó — đợi. Không phải vì hy vọng, mà vì muốn cho chính mình một cơ hội cuối cùng.
Khoảng hai mươi phút sau, cửa thang máy mở, và Tường Đông bước ra.
Cô thoáng ngạc nhiên khi thấy Diễm vẫn đứng đó, vai áo thấm mưa, khuôn mặt ướt lạnh.
– Chị… chưa về à?
– Chị muốn nói chút thôi, không lâu đâu.
Đông nhìn quanh, khẽ thở ra, rồi gật đầu. Hai người bước vào quán cà phê nhỏ đối diện. Không ai nói gì trong vài phút đầu. Chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp lên tấm kính.
– Chị không định làm em khó xử. – Diễm bắt đầu, giọng nhẹ như sợ làm vỡ không khí. – Chị chỉ muốn… làm rõ một chút, trước khi chị buông tay.
Đông siết nhẹ cốc cà phê, mắt không dám nhìn thẳng.
– Em xin lỗi… cho đêm đó. Em không nên để mọi chuyện đi xa như vậy.
– Đừng nói “xin lỗi”. – Diễm cười, nhưng nụ cười thoảng buồn. – Cảm xúc vốn chẳng ai điều khiển được. Chị chỉ muốn biết… có bao giờ, dù chỉ thoáng qua, em từng có cảm giác gì đó với chị không?
Một khoảng lặng dài.
Đông nhìn xuống, hàng mi khẽ run.
– Em… không biết nữa. Chắc là có, nhưng không nên.
Câu trả lời nhẹ như gió, nhưng lại cắt sâu vào tim Diễm hơn cả dao.
Chị gật đầu, cố giữ bình thản.
– Ừ, chị hiểu rồi. Cảm ơn em đã nói thật.
Diễm đứng dậy, khoác áo, cầm ô. Khi quay lưng lại, chị nghe giọng Đông khẽ gọi sau lưng:
– Chị Diễm… chị đừng giận em nha.
Chị quay đầu, ánh mắt dịu dàng, nhưng mỏi mệt.
– Chị đâu giận. Chỉ là… đôi khi, người ta phải biết lúc nào nên dừng lại, để không tự làm tổn thương mình.
Nói xong, chị bước ra ngoài, bóng lưng hòa vào làn mưa xám.
Đông ngồi lại, nhìn giọt nước đọng trên mép cốc, tim nặng trĩu. Cô tưởng mình nhẹ nhõm, nhưng thứ dâng lên lại là cảm giác trống trải không tên.
Tối đó, Diễm về nhà, mở laptop, gõ đơn xin điều chuyển công tác.
Không phải vì chạy trốn, mà vì chị cần bắt đầu lại ở nơi khác, nơi không có ánh mắt khiến tim mình loạn nhịp mỗi khi vô tình chạm phải.
Trước khi gửi đi, chị ngẩng đầu nhìn ra khung cửa sổ, mưa vẫn rơi.
Chị khẽ thì thầm:
– Có lẽ, đến lúc phải quên rồi.