Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng

Chương 21: Buổi Sáng Sau Cơn Mưa
« Trước Sau »
Sáng hôm sau, thành phố trong veo lạ thường. Mưa đã tạnh, chỉ còn những giọt nước lăn dài trên khung cửa kính, lấp lánh trong nắng sớm. Diễm tỉnh giấc bởi ánh sáng vàng nhạt hắt qua rèm. Cô nằm trong vòng tay Đông, căn phòng yên ắng đến mức chị nghe rõ nhịp tim mình — và cả hơi thở ấm áp của người đang nằm sát bên. Tường Đông khẽ cựa mình, tóc xõa rối trên gối, khuôn mặt khi ngủ trông hiền và trẻ hơn nhiều. Ánh nắng rọi lên đường viền má cô, mềm như tơ. Diễm cứ nhìn như thế, một lát lâu, rồi khẽ đặt một nụ hôn lên má Đông. Bao nhiêu giằng co, sợ hãi, khoảng cách… giờ đều tan biến trong buổi sáng yên bình này. Đông hé mắt, giọng khàn vì vừa tỉnh: — “Chị dậy sớm vậy…” — “Thói quen mà.” – Diễm đáp khẽ, tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc vướng trên trán cô. Một nụ cười chậm rãi hiện trên môi Đông. — “Em sợ chị đi mất.” — “Giờ thì chị đâu nỡ.” Khoảnh khắc đó, không cần lời nào thêm. Đông nghiêng người, hôn lên trán Diễm. Không còn khoảng cách nào nữa giữa họ — chỉ là hai người đang yêu nhau, bình yên trong lựa chọn của mình. Ngoài ban công, bầu trời sau mưa sáng đến lạ. Tiếng chim ríu rít, hương cà phê thoang thoảng trong không khí, và ở giữa tất cả, là hai trái tim từng chênh vênh nay đã tìm được nơi dừng. Diễm đứng dậy mở cửa sổ hít thở không khí, khẽ nói, giọng dịu dàng mà chắc chắn: — “Lần này, chị không trốn nữa đâu.” Đông đáp lại bằng một cái ôm siết chặt từ phía sau, đặt lên vai Diễm một nụ hôn nhẹ nhàng, nhỏ giọng: — “Em cũng không để chị đi nữa.” Ánh nắng nghiêng qua song cửa, chạm vào hai người, như chứng nhân cho khởi đầu mới — giản dị mà tràn đầy.
« Trước Sau »