Chiến Dịch Cưa Đổ Gái Thẳng
Chương 6: Cuộc Gặp Lại Ở Quán Cà Phê
Gió đầu thu nhẹ nhàng lướt qua, mang theo mùi cà phê mới xay và chút nắng dịu trên phố.
Quán “An Lạc” nằm nép bên góc đường – nơi Minh hẹn Diễm tới “ra mắt phiên bản mới của chính mình”.
Trương Diễm đẩy cửa bước vào.
Chiếc váy midi màu be ôm nhẹ lấy dáng, mái tóc ngắn vừa chạm vai được uốn mềm, đôi mắt khẽ điểm chút mascara. Không còn là người phụ nữ giản dị trong chiếc áo blouse trắng, mà là một phiên bản khác – điềm tĩnh, cuốn hút, và có chút gì đó… trưởng thành hơn trước.
Minh huýt sáo:
“Trời đất ơi chị ơi! Ai dạy chị ‘ra đường giết người’ vậy hả?”
Diễm khẽ đỏ mặt, cười:
“Đừng nói quá. Chị chỉ… muốn thử xem mình có thể khác đi một chút thôi.”
“Khác hả? Chị khác dữ luôn á!” – Minh trêu – “Bộ chị quên hả, hôm nay nhóm bạn chị Đông họp ở đây đó.”
Ly cà phê trong tay Diễm hơi nghiêng.
“Không quên đâu. Chị nhớ chứ.”
Giọng chị vẫn bình thản, nhưng bàn tay đặt trên ly khẽ siết lại.
Suốt một tuần qua, Minh đã nói đi nói lại:
“Không cần tỏ tình gì hết. Chị cứ xuất hiện thật đẹp, thật tự tin. Gặp lại đúng lúc, đôi khi còn mạnh hơn cả lời nói.”
Và giờ, giây phút ấy đến rồi.
Cửa quán bật mở.
Tường Đông bước vào – váy dài màu kem, áo khoác mỏng, dáng vẻ nhẹ nhõm hơn hẳn so với lần gặp ở nhà hàng. Bên cạnh cô không còn ai nắm tay.
Ánh nhìn Diễm dõi theo không né tránh, chỉ đơn giản là nhìn.
Còn Đông – vừa thoáng thấy chị, đã hơi sững lại.
“Chị Diễm… chị cũng ở đây à?”
“Ừ, trùng hợp ghê ha. Chị đi với Minh.” – Diễm cười, giọng ấm và dịu.
“Lâu rồi không gặp. Chị… nhìn khác quá.”
“Khác tốt hay xấu?” – Diễm nghiêng đầu hỏi, giọng thoáng nghịch.
“Khác… đẹp hơn.”
Câu nói bật ra vô thức khiến chính Đông hơi bối rối.
Minh ngồi cạnh khẽ nhếch môi, thì thầm nhỏ đủ Diễm nghe:
“Chiến dịch: mở màn thành công.”
Trong buổi nói chuyện, Diễm không chen vào nhiều, chỉ lắng nghe và thỉnh thoảng góp vài lời. Nhưng mỗi lần ánh mắt hai người chạm nhau, đều có thứ gì đó lặng lẽ chuyển động.
Khi mọi người ra về, Diễm giúp Đông cài lại khuy áo ngoài:
“Trời đang trở gió, cẩn thận cảm lại đó.”
Giọng chị trầm, ấm, nhẹ đến mức gần như là một lời chạm.
Đông hơi khựng lại, tim lỡ một nhịp vô cớ.
“Cảm ơn chị… Em tưởng chị vẫn còn trực đêm suốt chứ.”
“Giờ chị đổi ca rồi. Có nhiều buổi tối rảnh hơn.”
Diễm nói xong, ánh mắt cong nơi đuôi, nửa thật nửa đùa.
Lần đầu tiên, Tường Đông cảm thấy trong lòng mình có một nhịp rung rất lạ.
Ra khỏi quán, Minh liếc chị, cười hả hê:
“Màn ra mắt: điểm mười! Còn gì để chối nữa, chị bắt đầu rồi đó.”
Diễm cười, mắt nhìn xa xăm về phía con đường nơi Tường Đông vừa khuất:
“Ừ… nhưng đây mới chỉ là khởi động thôi.”
Ngoài phố, gió thu vẫn thổi, nhẹ như một lời hứa chưa nói thành lời.
Một “chiến dịch” vừa âm thầm bắt đầu — và Trương Diễm biết, lần này chị sẽ không rút lui nữa.